Vân Thanh bước vào trong phòng khách, thấy bỏng lưng của Khương Như Tâm, đang ngồi trên ghế sofa, rõ ràng là đang đọi cô.
“Mẹ.” Vân Thanh bước qua, ôm lấy cánh tay của Khương Như Tâm, “Hồm nay mẹ đẹp quá, nụ cười rạng rỡ…”
“Con bỏ cái trò đấy đi.” Khương Như Tâm không dễ lừa, bà rút cánh tay lại, nghiêm khắc nhìn con gái, “Con nói thật với mẹ, con và tên Hoắc Cảnh Thâm kia đã tới mức nào rồi?”
Vân Thanh không ngờ Khương Như Tâm sẽ hỏi vấn đề này, cô suýt nữa bị nghẹn nước bọt, “Mẹ, mẹ nghĩ vớ vẩn gì thế?”
“Không có quan hệ gì chứ?” Khương Như Tâm tra hỏi kỹ lưỡng.
Vân Thanh mặt đỏ tía tai: “Đương nhiên không có!”
“Vậy thì tốt…” Khương Như Tâm lúc này mới yên tâm, bà lập tức liên tưởng tới điều gì đó, bản thân khi này mới có cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng, “Cũng đúng, sức khỏe tên Hoắc Cảnh Thâm kia kém như vậy, chắc cũng không được…”
“Phù—’’ Vân Thanh vừa bị hỏi quá nhiều, uống một ngụm nước, cô nhịn không nổi phun cả ra.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ vớ vẩn nữa! Anh ấy không có vấn đề gì.” Cô phải giữ danh dự cho người đàn ông của mình.
Mặc dù Vân Thanh chưa từng trải qua, nhưng thỉnh thoảng cũng có sự tiếp xúc thân mật…ừm, cô cảm thấy náng khiếu bẩm sinh của Hoắc Cảnh Thâm chính là ở đó, nhất định ok!
“Dẫu sao trước lúc mẹ nhận cậu ta làm con rể, con khồng được phép làm bừa cùng cậu ta, nghe rõ chưa?” Khương Như Tâm đã nói trước với cô.
Thái độ của bà so với tối qua đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vân Thanh rắt hài lòng, ngay lập tức giơ ba ngón tay lên thề: “Con nghe rõ rồi, đảm bảo sẽ không vượt quá giới hạn!”
Nhưng nếu thực sự đã có tình cảm sâu đậm, nếu có điều gì đỏ xảy ra…cũng không còn cách nào khác.
Chỉ cần có biện pháp tốt, nhất định sẽ không bị phát hiện.
Cô có lòng tin sẽ chữa khỏi bệnh cho Hoắc Cảnh Thâm, tới lúc đó, Khương Như Tâm nhất định sẽ chấp nhận Hoắc
Cảnh Thâm, Vân Thanh nghĩ rất tích cực.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, ánh mắt sáng rực, Khương Như Tâm trong lòng có nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Bà đương nhiên hy vọng cô hạnh phúc vui vẻ hơn ai hết… Dù cho, Vân Thanh không phải con ruột của bà, nhưng bà luôn coi cô là máu mủ ruột thịt của mình.
Chỉ mong số phận khoan hồng, phù hộ cho người đàn ông tên Hoắc Cảnh Thâm, không có bất cứ quan hệ gì với Bạc Viêm Cô năm đó…Tất cả, đều chỉ là lo bò trắng rang…
“Mẹ, thứ sáu tới là Lễ kỷ niệm 50 nám nước hoa Tiên Đế Phàm.” Vân Thanh dặn dò, “Mấy ngày này, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, tới lúc đó còn phải lên phát biểu.”
Khương Như Tâm ngây ngốc.
“Nhưng công ty không bao lâu đã của Vân Hiển Tông…”
“Dù là công ty, hay tập đoàn, con sẽ lấy lại hết.” Vân Thanh nắm lấy bàn tay gầy guộc cảu mẹ, ánh mắt yêu thương, nhưng những ngày tháng khó khăn đã qua.
Sau đó, sẽ là quả báo của những người Vân gia!!
Ngoài cồng bệnh viện Thịnh Thế, phóng viên đông nghịt.
Hôm nay là ngày xuất viện của Vân Nghiên Thư.
Từ trận đấu chung kết cuộc thi bậc thầy nước hoa, Vân Nghiên Thư đã bị mẹ con Khương Như Tâm và Vân Thanh hợp sức lại, sau khi cồ ta bị tát trên truyền hình, Vân Nghiên Thư đã lên hotsearch, bị đánh liên tục.
Đám đông ngày càng cười to hơn, không ít fans của cô ta ùn ùn kéo đến.
Sau khi moi ra tất cả những scandal về quá khứ của Vân Nghiên Thư, cô ta bây giờ đã vô tình trở thành người con
gái “hot” nhất Bắc thành…nồi tiếng tới mức, trong thời gian cô ta ở viện, còn nhận được không ít chuột chết và trứng gà thối, có vô số tin nhắn riêng chửi rủa cô ta…
Danh tiếng cùa cô ta ỏ’ Bắc thành đã không còn gì cả!
Vân Nghiên Thư đứng ở lầu trên, nhìn các phóng viên bên dưới cửa sồ, gần như phát điên.
“Aaaaaaaaaa!!”
Cô ta điên cuồng hét lên, đập tất cả những thứ ờ trong phòng xuống dưới đất, trút giận.
Phùng Bình Chi cải trang bước vào, vừa bước tới cửa phòng bệnh, một cốc nước đã rơi xuống trước mặt cô.
Phùng Bình Chi bị dọa sợ, bà ta ngẩng đầu nhìn trừng trừng Vân Nghiên Thư đầu tóc rối bời như một bà điên, vẻ mặt phẫn nộ.
“Đủ rồi, mày ở đây phát điên gì chứ?!”
Phùng Bình Chi rất nghiêm, thủ đoạn tàn độc, Vân Nghiên Thư từ nhỏ đã sợ bà ta, dù biết bà ta không phải bà ruột cùa mình, nhưng cô ta vẫn sợ bà Phùng Bình Chi.
Cô ta xả giận, mắt rơm rớm.
“Bà, hai con tiện nhân Vân Thanh và Khương Như Tâm, đã hủy hoại tất cả mọi thứ của con!”
“Ai nói cô ta cỏ thể hủy hoại tất cả mọi thứ của mày? Ị” Trên khuôn mặt già nua cùa Phùng Bình Chi hiện lên một nụ cười nhạo báng, trong đôi mắt ẩn chứa sự tính toán, “Khương Như Tâm người đàn bà đó vừa ngu dốt vừa yếu ớt, đối phó với bà ta dễ như trở bàn tay! về con súc sinh Vân Thanh kia, giờ không quản nữa! Mày quên át chủ bài trong tay mày rồi sao? Tồng tài của Tập đoàn Đế Vương!”