Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 9




Đêm mưa, trong căn phòng nhỏ tràn ngập cảm giác ẩm ướt đặc trưng của miền Nam. 

Bên ngoài mưa dông ầm ầm, nhiệt độ tuy có giảm nhưng môi trường ẩm ướt này lại càng tạo điều kiện cho muỗi sinh sôi nảy nở, thậm chí có không ít muỗi từ khe cửa sổ và cửa ra vào chui ra, bay loạn xạ và đốt vào người. 

Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến trong phòng, Đào Tương đã rửa mặt xong, đứng chân trần bên bàn học, sờ soạng tìm trong ngăn kéo ra một vòng nhang muỗi để đốt. 

Trên bàn của cô có một chiếc đèn nến, trước đây có ba cây nến dài, giờ chỉ còn lại một đoạn ngắn đã đốt phân nửa, phát ra ánh sáng lung linh yếu ớt, miễn cưỡng chiếu sáng một góc phòng.

Không khí ẩm khiến nhang muỗi khó cháy, Đào Tương kiên nhẫn đặt nó lên ngọn lửa nến, sau khi nướng một hồi, đầu nhang mới phát ra ánh sáng đỏ rực, khiến cô thở phào một hơi. 

Muỗi mùa hè rất độc, không có nhang muỗi thì thật gay go. 

Hôm nay cô không thể mua thêm nến mới, chỉ có thể dựa vào những đoạn nến còn lại, cùng Cố Sơn qua đêm. 

Dĩ nhiên, những cây nến ngắn này không cháy lâu, rất nhanh sẽ bị đốt hết mà tắt. 

Nhìn ánh nến chập chờn, Đào Tương quỳ xuống trên chiếu mà Cố Sơn sắp ngủ, đưa tay lấy cái khay dưới giường, đặt nhang muỗi đã đốt vào trong và để lại đúng vị trí cũ.

Căn phòng nhỏ của cô trông có vẻ đầy đủ, nhưng thực tế diện tích sử dụng không lớn, bị chiếm chỗ bởi những chiếc ghế mây, bàn trà và tủ quần áo, vì vậy chỗ ngủ của Cố Sơn chỉ có thể đặt chăn đệm ở dưới đất cuối giường gần bàn học. 

Do ảnh hưởng kích thước không gian, vị trí ngủ của hai người cách nhau rất gần, gần như có thể chạm tới. 

Lúc này, Cố Sơn từ phòng vệ sinh đi ra, lau tóc ướt. 

Anh không có quần áo để thay, Đào Tương cũng không có đồ của đàn ông, càng không thể hỏi mượn từ những người khác trong nhà, vì vậy sau khi tắm xong, Cố Sơn vẫn mặc bộ đồ cũ, chỉ đợi sang ngày mai lên tàu của hai anh em nhà họ Từ ở bến rồi lại thay.

Đào Tương quay lưng về phía anh, cảm nhận được thân thể nóng ẩm của người đàn ông tiến lại gần, cô hơi quay mặt lại nhìn. 

Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô dưới ánh sáng mờ ảo trông trắng trẻo và mịn màng, đặc biệt là đôi mắt hạnh như chứa nước mùa xuân, trong veo và tinh khiết nhìn về phía anh. 

Đây là tiểu thư của anh, lúc này cô đang nhìn anh, trong mắt cô cũng chỉ có anh. 

Ý thức được điểm này, động tác của Cố Sơn khựng lại một chút, ánh mắt anh sáng quắc đứng bên cạnh chăn đệm dưới đất, theo khuôn phép anh rũ mắt né tránh ánh nhìn, nhưng vô tình lại thấy được thân hình của tiểu thư, lập tức hô hấp không thể không thở gấp.

Chỉ thấy Đào Tương quỳ ngồi trên chiếu, chiếc váy dài bằng cotton rộng rãi che đi thân hình mềm mại của cô, nhưng không thể che giấu đôi chân thon thả trắng trẻo và mịn màng.

Mắt cá chân không thấy xương, móng chân được phủ lớp sơn bóng, làn da trắng như tuyết, không có chút khuyết điểm nào, giống như chiếc bánh ú dính đường ngọt ngào mê người. 

Cảnh tượng quyến rũ này hiện lên trong mắt Cố Sơn, anh vội vàng nín thở đứng im, trước khi khiến Đào Tương cảm thấy khó chịu, ngay cả việc lau tóc ướt cũng không dám tiếp tục, bịt tay trộm chuông chuyển ánh nhìn đi chỗ khác. 

Trước mặt cô, sự tự chủ mà anh từng tự hào giờ đây lại hoàn toàn vô dụng.

Đào Tương hoàn toàn không hay biết điều này, cô thấy Cố Sơn đứng cách khá xa, vội vã vẫy tay gọi anh lại, đồng thời cúi người kéo chiếc vali da nặng nề từ dưới giường ra. 

Cô tiếp tục những hành động đã bị bà lão đưa quần áo tới cắt ngang trước đó, đưa tay mở chiếc vali khóa chặt, hoàn toàn phơi bày những thỏi vàng tích trữ cho Cố Sơn xem. 

Trong vali có một chiếc chăn bông, bên trong cuộn những thỏi vàng có trọng lượng khác nhau. 

Dưới ánh nến mờ ảo, chúng vàng óng ánh, bề mặt có khắc dấu trọng lượng và chất lượng đồng nhất, thoạt nhìn giống như những viên gạch vàng xếp chồng lên nhau. 

Ở góc cạnh của những thỏi vàng, còn có hai gói lớn được bọc trong túi vải dày, so với thỏi vàng thì không bắt mắt chút nào.

Đào Tương lần lượt mở túi, một gói hơi lớn chứa đầy những đồng bạc, một bó nhỏ mười đồng Viên đầu* lớn, bên trong chất chồng ít nhất cũng có vài chục bó.

*đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân quốc, Trung Quốc.

Gói khác nhỏ hơn thì chứa đồng hồ bỏ túi kiểu nam, dây chuyền vàng, mặt ngọc, đều là những thứ mà Cố Sơn đã lấy được từ những nhà quyền quý sau khi tiêu diệt họ, để cô mang theo dùng trong lúc chạy trốn. 

Chuyện liên quan đến tính mạng, lại liên quan đến sự hy sinh chủ động của người đàn ông, Đào Tương sợ lộ thân phận, không dám bán những món tang vật này.

Hơn nữa, trên đường cũng không thiếu chi phí, những thứ này trở thành đồ vật để dành, mãi đến hôm nay mới lại xuất hiện dưới ánh mặt trời. 

Cô lại lấy từ ngăn kéo dưới bàn cái ví tiền lẻ và hộp tiền xu tạm thời để ở đó, đặt tất cả lên vali, ra hiệu cho Cố Sơn tiếp quản hết toàn bộ. 

“Đều ở đây hết.” Giọng nói Đào Tương nhỏ nhẹ, hiếm khi lộ ra chút vui vẻ, “Có những thứ này, chúng ta có thể đi tìm nhà lớn hơn, tốt hơn…” 

Cô là tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, dù đã trốn khỏi Thượng Hải, cũng không trải qua mấy ngày khổ cực. 

Nhưng dù vậy, những kỷ niệm không thể nhìn lại vẫn đè nặng trong lòng, khiến cô hàng ngày khó mà nở nụ cười. 

Cho đến hôm nay, Cố Sơn như từ trên trời rơi xuống, lại lần nữa xuất hiện trước mắt cô, niềm vui gặp lại ngay lập tức xua tan những lo âu trước đó, Đào Tương vô thức bắt đầu nảy sinh sự phụ thuộc mạnh mẽ vào anh, ngay cả gia sản quan trọng cũng hoàn toàn giao phó.