Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 10




Trong lòng Cố Sơn xúc động mạnh mẽ, hầu kết lăn lộn, giọng nói nghe còn khàn hơn cả khi bị thương: “Tiểu thư…”

Anh ngẩng đầu lên, không còn nhìn vào đống tài sản khổng lồ giữa hai người, mà là hướng ánh mắt về phía Đào Tương mang theo một cảm xúc khó tả. 

Đào Tương nghe vậy cũng nhìn về phía anh, thấy người đàn ông im lặng, do dự hơi nghiêng đầu. 

Cử chỉ thể hiện sự nghi ngờ của cô thật đáng yêu ngoài dự liệu. 

Trong lòng Cố Sơn dâng lên những gợn sóng, gần như tan chảy thành một vũng nước ngọt. 

Đột nhiên, anh không thể kìm chế muốn làm điều gì đó, trong lòng như có một con thú hoang thức dậy, vật lộn đập vào trái tim anh, gào thét muốn ôm chặt người phụ nữ trước mặt vào lòng. 

Tuy nhiên, tay Cố Sơn siết chặt lại, cuối cùng chỉ từ từ nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi tóc mềm mại của Đào Tương. 

Giọng anh khàn khàn nhưng ôn hòa, mang theo sự thuần phục của một con thú hoang đã hoàn toàn bị thuần hóa: “Từ giờ trở đi, đều nghe tiểu thư.” 

Thích là phóng túng, mà yêu là khắc chế. 

Cuộc sống trong những ngày sau này, anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, một tấc không rời. 

Đối mặt với hành động thân mật có phần đột ngột của Cố Sơn, Đào Tương khó hiểu, nhưng cũng không tránh né, mà khi nghe lời cam đoan của đối phương, cuối cùng trên mặt cô cũng nở một nụ cười nhẹ. 

Giống như hoa đêm nở rộ, rực rỡ sắc màu. 

- -------------------------- 

Sáng hôm sau, Đào Tương hiếm khi có một giấc ngủ ngon nên đã dậy muộn, ngay cả tiếng sử dụng bát đĩa của những người thuê trong tòa nhà cũng không nghe thấy. 

Khi cô thức dậy, chỗ ngủ của Cố Sơn bên cạnh giường đã được dọn dẹp từ lâu, trên sàn nhà trống rỗng, người cũng không biết đã đi đâu. 

Cuộc gặp gỡ hôm qua của hai người, tựa như một giấc mơ. 

Đào Tương nhất thời không phản ứng kịp, cô ôm chặt chăn mỏng, ngồi ngẩn ngơ trong màn một lúc.

Chẳng qua không lâu sau, cửa phòng bị người dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở ra, Cố Sơn tranh thủ thời gian ra ngoài đã trở về.

Anh vẫn đội chiếc nón lá che khuất khuôn mặt, phía sau mang theo một cái túi vải cũ không biết từ đâu, trên tay cầm một túi lớn đầy đồ ăn sáng nóng hổi, khuỷu tay còn kẹp vài tờ báo. 

Đào Tương thấy vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

“Anh ra ngoài à?” Cô vừa khàn giọng hỏi, vừa xuống giường đi dép mềm về phía Cố Sơn đang để đồ lên bàn trà. 

Mái tóc dài xoăn mượt thơm mát của Đào Tương xõa xuống lưng và trước ngực, váy ngủ viền bông phồng lên theo từng bước đi, hương thơm lan tỏa theo từng bước chân, khiến cả người cô trông vừa biếng nhác vừa quý phái. 

Cố Sơn đã đặt túi của mình xuống dưới bàn, nghe thấy câu hỏi liền ngẩng đầu với đôi mắt chứa ý cười nhìn cô đến gần, nhỏ giọng giải thích: “Đi ra bến tàu một chuyến… Lúc về có mua chút đồ ăn, còn có báo nữa, xem có ai cho thuê nhà không.” 

Anh vốn dậy sớm, đêm qua ngủ dưới giường tiểu thư lại cảm xúc cuồn cuộn, nên gần như không ngủ được. 

Nhân lúc sáng sớm Đào Tương còn chưa tỉnh dậy, anh tranh thủ ra bến tàu từ biệt với hai anh em nhà họ Từ, đồng thời lấy lại đồ đạc của mình, trên đường về còn mua cho cô một số món ăn hợp khẩu vị cùng với giấy báo. 

Đồ ăn sáng vẫn còn nóng, là món bún cá và sủi cảo tôm mà Đào Tương hôm qua muốn ăn nhưng chưa kịp, khi nói chuyện cùng nhau cô đã nhắc tới với anh, không ngờ hôm nay đã mua về. 

Đào Tương nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì sinh ý thèm thuồng, không khỏi động tay, sau khi vào phòng vệ sinh rửa mặt và thay đồ xong, thì được Cố Sơn phục vụ ăn sáng. 

Một miếng sủi cảo tôm lót bụng, sắc mặt cô hồng hào, trông rất thỏa mãn. 

Ngay cả cháo sáng và bánh tráng mà thím lưu thường mang đến cũng để đó, không thèm động đến. 

Cố Sơn không ăn cùng cô, anh thấy Đào Tương ăn ngon miệng, trong lòng như uống phải mật ngọt, ngay cả vẻ mặt cương nghị cũng dịu lại vài phần, dự định sẽ mỗi ngày mua cho cô những món khác nhau. 

Anh nhìn một lúc, không khỏi bị say mê, lại cảm thấy việc nhìn tiểu thư ăn không được phù hợp, nên chỉ đành lấy bút từ bàn học, cúi đầu chăm chú đánh dấu vào vài tờ báo trong mục địa phương. 

Báo in những tin tức đời sống mới nhất, tự nhiên cũng có thông tin về nhà cho thuê mà họ cần. 

Cố Sơn có trí nhớ tốt, bút mực vừa mới xẹt qua, đã ghi nhớ những địa chỉ và thông tin phức tạp của chủ nhà trong đầu, chuẩn bị hôm nay dẫn Đào Tương đi xem từng nơi. 

Đào Tương không để ý đến những điều này, cô ăn uống không nhiều, ăn được một chút thì dừng lại. 

Cố Sơn liền tiện thể đưa cho cô vài tờ báo mà mình đã đánh dấu sẵn, chỉ thấy Đào Tương dùng khăn lau miệng, cầm lấy và bắt đầu lật xem.

Giữa hai người lộ ra một sự ăn ý lâu ngày không gặp, trước đây khi anh là phó quan giúp tiểu thư quản lý gia đình cũng luôn chu đáo như vậy.

Đào Tương cúi đầu, tự nhiên không chú ý đến việc Cố Sơn sau đó đã ăn sạch sẽ phần bún cá và sủi cảo còn thừa lại của cô, kể cả những món ăn mà thím Lưu mang đến cũng vậy. 

Bàn đầy đồ ăn sáng, chỉ trong chốc lát đã bị anh ăn hết sạch. 

Sự chú ý của Đào Tương hoàn toàn dồn vào tờ báo, cô chưa nhìn thấy phần ghi chép phía sau, ánh mắt đã bị dòng chữ lớn “Đổi kim viên bản” thu hút. 

Trên báo có rất nhiều nội dung liên quan đến kim viên bản, chiếm trọn một trang.

Chủ yếu là nói về việc bãi bỏ đồng pháp tệ và phát hành tiền mới, cũng như yêu cầu bắt buộc người dân phải đổi hoàn toàn vàng bạc và ngoại tệ thành kim viên bản trong vòng một tháng, ai vi phạm sẽ bị tịch thu. 

Cũng không phải không có tin tốt, cùng với việc phát hành kim viên bản còn có lệnh kiểm soát giá cả. 

Nói một cách đơn giản, từ hôm nay trở đi, hàng hóa miền Nam sẽ được bán với giá cố định, thương nhân không được tùy ý tăng giá hoặc tích trữ gây rối loạn thị trường. 

Có thể thấy tối qua ông Lưu chủ nhà nói không sai, việc sử dụng đồng tiền mới là kim viên bản là điều tất yếu. 

Đào Tương đọc xong báo, ánh mắt lướt qua, hơi nhíu mày. 

Cô vừa mới nói với Cố Sơn tối qua, hiện tại trong tay chỉ có vàng thỏi đồng bạc là nhiều nhất, không thể nào nghe theo chỉ thị của chính phủ đều đi đổi hết thành kim viên bản.