Lâm Uyển Hi nhìn thẳng vào ánh mắt Diệp Thừa Hàn, nụ cười dịu dàng trên môi nàng như một tấm màn che giấu ý chí lạnh lẽo trong lòng.
"Hi nhi, sao muội lại nói vậy?" Diệp Thừa Hàn nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ không hài lòng. "Bản vương và muội đã định ngày, chỉ cần muội đồng ý, mọi thứ sẽ ổn thỏa."
Trong kiếp trước, cũng chính với giọng nói này, hắn đã từng bước dẫn dụ nàng vào cái bẫy. Nhưng đời này, Lâm Uyển Hi đã không còn là con ngốc dễ bị thao túng.
“Định ngày? Tứ hoàng tử, muội nghĩ rằng hôn sự không thể quyết định vội vàng như vậy. Hơn nữa...” Nàng chậm rãi đứng thẳng, dáng vẻ mềm mại nhưng ánh mắt đầy kiên định, “…muội nghĩ mình cần thêm thời gian để suy xét.”
Diệp Thừa Hàn sững người, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ ôn nhu thường ngày. "Hi nhi, không phải muội luôn mong được cùng bản vương nên duyên sao? Chúng ta đã nói chuyện này với lệnh tôn, người cũng đã đồng ý rồi."
Lâm Uyển Hi khẽ cười, ánh mắt nàng không giấu nổi sự giễu cợt. "Tứ hoàng tử, lời nói năm đó chỉ là sự ngây thơ của một đứa trẻ. Giờ đây muội đã trưởng thành hơn, nghĩ lại thấy mình không nên gấp gáp như vậy."
Diệp Thừa Hàn càng nghe càng thấy khó chịu. Nhưng trước mặt gia đình thừa tướng và đám hạ nhân, hắn không thể để lộ bất kỳ sự không hài lòng nào.
"Hi nhi, muội không tin bản vương sao?" Hắn cố gắng giữ nụ cười, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng giọng nói mang theo sự đe dọa ngầm.
"Không phải là không tin." Lâm Uyển Hi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đầy hàm ý. "Mà là bản thân muội muốn tự mình đưa ra quyết định thay vì dựa vào người khác."
Không khí trong sảnh đột ngột lạnh xuống. Phụ thân nàng, thừa tướng Lâm Trường Minh, khẽ cau mày nhưng không nói gì, dường như muốn nghe tiếp.
Diệp Thừa Hàn nắm chặt tay áo, đôi mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Nhưng rất nhanh, hắn lại trở về dáng vẻ ôn nhu:
"Muội suy xét cũng tốt, bản vương sẽ đợi câu trả lời từ muội."
Hắn đứng dậy, phất tay áo bước ra ngoài, để lại một khoảng trống đầy căng thẳng.
Buổi tối hôm đó, trong phòng riêng, Tiểu Mai không khỏi lo lắng.
"Tiểu thư, người hôm nay thật sự dám nói từ chối với Tứ hoàng tử. Nhưng nếu ngài ấy giận, liệu có ảnh hưởng đến thừa tướng và gia tộc không?"
Lâm Uyển Hi nhìn Tiểu Mai, ánh mắt lóe lên tia kiên định.
“Tiểu Mai, ngươi tin ta đi. Kể từ hôm nay, ta sẽ không để bất kỳ ai lợi dụng gia tộc Lâm gia nữa. Kể cả Tứ hoàng tử, ta cũng không cho hắn cơ hội đẩy chúng ta vào tuyệt lộ.”
Tiểu Mai nghe vậy, dù chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng nhìn ánh mắt quyết tâm của tiểu thư nhà mình, nàng không thể không tin tưởng.
Tối khuya, Lâm Uyển Hi cầm trong tay chiếc vòng ngọc xanh, vật mà phụ thân nàng đã tặng cho nàng vào năm nàng tròn 15 tuổi.
"Phụ thân, đời trước là nữ nhi bất hiếu, tin lầm người khiến gia tộc rơi vào cảnh diệt vong. Đời này, nữ nhi nhất định sẽ thay đổi mọi thứ."
Nàng nắm chặt chiếc vòng, đôi mắt đầy sát khí.
"Diệp Thừa Hàn, ngươi cứ chờ xem. Ta không chỉ khiến ngươi phải trả giá, mà còn khiến ngươi nếm trải cảm giác bị phản bội và hủy diệt."
Ba ngày sau, một tin tức gây chấn động khắp kinh thành.
Đại tiểu thư Lâm gia, Lâm Uyển Hi, không hề xuất hiện trong phủ Tứ hoàng tử như thường lệ. Thay vào đó, nàng gửi lời từ chối hôn sự với Tứ hoàng tử đến hoàng cung.
Hành động này khiến Diệp Thừa Hàn tức giận đến mức đập vỡ một chiếc bình quý trong thư phòng.
“Lâm Uyển Hi! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám từ chối bản vương?”
Kết thúc chương 2.