"Ngươi là kẻ ngốc nhất ta từng gặp!"
Lời nói của Diệp Thừa Hàn như một mũi dao sắc lạnh cắm thẳng vào tim Lâm Uyển Hi. Khi đứng giữa biển lửa, nàng chỉ có thể bất lực nhìn gia tộc mình bị hủy diệt, phụ thân bị tru di cửu tộc, mẫu thân treo cổ tự vẫn. Và tất cả... đều do chính nàng gây ra.
Một tiểu thư ngốc nghếch, tưởng chừng được yêu thương nhưng thực chất chỉ là quân cờ bị lợi dụng. Nàng trao niềm tin cho Tứ hoàng tử, người nàng từng nghĩ là chồng, là phu quân bảo vệ nàng cả đời. Nhưng đổi lại, hắn chỉ cười lạnh, dùng nàng để tiêu diệt gia tộc thừa tướng.
Giữa đám lửa đang nuốt chửng tất cả, một bóng người bất ngờ lao vào. Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, đôi mắt đen như hồ sâu nhìn nàng không chút sợ hãi.
"Đứng lên!" Hắn hét lớn, kéo cánh tay nàng. Nhưng ngọn lửa quá lớn, cơ thể nàng quá yếu. Bóng tối từ từ bao phủ khi nàng nghe tiếng gào thét tuyệt vọng của hắn.
“Diệp Trần Mặc...” Nàng thầm gọi tên hắn, rồi tất cả chìm vào im lặng.
Lâm Uyển Hi bật dậy, thở hổn hển.
Nàng không còn cảm nhận được hơi nóng của lửa, cũng không còn nghe thấy tiếng thét chói tai. Thay vào đó, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua rèm cửa, mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa mai.
Nàng nhìn quanh. Đây là... phòng của nàng, căn phòng của tiểu thư nhà thừa tướng!
"Không thể nào... Ta đã chết rồi mà?"
Nàng sờ lên mặt mình. Làn da mềm mại, đôi bàn tay không còn những vết sẹo do lao dịch trong ngục thất. Nàng lao đến trước gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng. Một thiếu nữ 15 tuổi, mắt to trong veo, khuôn mặt tròn trịa như ngọc, vẻ ngây thơ vẫn còn nguyên.
"Ta... sống lại?"
Lâm Uyển Hi ngồi phịch xuống giường, ký ức kiếp trước như một con dao cứa vào tim. Nàng nhớ rất rõ hôm nay là ngày gì. Chính là ngày nàng đồng ý lời cầu hôn của Diệp Thừa Hàn. Kể từ đây, tất cả bi kịch bắt đầu.
Không! Lần này, nàng sẽ không lặp lại sai lầm.
"Tiểu thư, người dậy rồi ạ? Lão gia dặn sau khi dùng bữa sáng phải đến sảnh chính, hôm nay Tứ hoàng tử tới phủ đấy."
Tiểu Mai, nha hoàn thân cận, bước vào với nụ cười hồn nhiên. Trong ký ức kiếp trước, Tiểu Mai là người duy nhất luôn trung thành với nàng, nhưng cuối cùng lại bị hại chết khi cố gắng bảo vệ nàng khỏi sự truy đuổi của quân lính.
"Tiểu Mai..." Lâm Uyển Hi nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự áy náy.
"Tiểu thư, sao người lại nhìn em như vậy? Có chuyện gì sao?"
"Không, không có gì. Chuẩn bị giúp ta một bộ y phục thật đẹp, hôm nay ta muốn làm một tiểu thư rực rỡ nhất."
Tiểu Mai ngẩn người, nhìn Lâm Uyển Hi đầy nghi hoặc. Tiểu thư nhà nàng chưa từng quan tâm đến y phục hay trang sức. Chẳng lẽ... nàng thay đổi?
Khi bước vào đại sảnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Uyển Hi.
Lâm Uyển Hi ngày hôm nay không còn là tiểu thư ngốc nghếch, ngây thơ mà bọn họ từng biết. Dáng người nàng thẳng tắp, ánh mắt tràn đầy tự tin, từng bước đi đều mang theo sự kiêu hãnh.
Diệp Thừa Hàn ngồi ở chính giữa, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy nàng. Trong kiếp trước, nụ cười này đã khiến nàng mù quáng, nhưng hôm nay, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.
"Hi nhi, muội đến rồi. Bản vương vừa nói với lệnh tôn về chuyện hôn sự của chúng ta..."
Lâm Uyển Hi mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.
"Thật sao? Nhưng bản thân muội thấy, chuyện hôn sự này... không cần vội vã."
Sắc mặt Diệp Thừa Hàn khẽ biến, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
“Kiếp này, Diệp Thừa Hàn, ta sẽ khiến ngươi nếm trải cảm giác bị người khác lợi dụng là như thế nào.”
Kết thúc chương 1.