Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

Chương 17: Sợ con đỗ nghèo khỉ lắm rồi!




Không thể đổ do Diệp Chỉ Bạch thiếu trải nghiệm được.

Không tính những căn phòng tọa lạc ở phía sau các góc của phòng khách, bản thân mỗi cái phòng khách thôi mà đã rộng 200 mét vuông rồi.

Và ấn tượng hơn hết thảy… là cầu thang giả gỗ dạng xoắn dẫn lên tầng trên nằm ngay chính giữa căn phòng khách.

Tức là trên tầng hai cũng có căn phòng khách bự tổ chảng như này!

Ngoài mặt cô vẫn lạnh lùng và hờ hững, dòng chữ “Hể, chả có gì đặc sắc” phô bày trên mặt cô, nhưng thực tế là cô sốc không nói nên lời. Cô không biết Diệp Chỉ Quân thực ra đang bồn chồn hơn cả cô lúc này.

Nhìn khuôn mặt vô cảm và đôi mắt tia xung quanh phòng của Diệp Chỉ Bạch, Quân Nhi nắm chặt tay và đặt trước vòng 1 đầy đặn, không nhịn được mà kêu lên.

“Ch-Chị!”

“…Sao?”

Chị trả lời hơi trễ… xin lỗi em.

Cô vẫn chưa thể quen với việc được Quân Nhi gọi chị…

Có lẽ cô sẽ phải dành nửa cuộc đời để làm quen mất.

Ngoái đầu lại nhìn, cô thấy khuôn mặt Diệp Chỉ Quân đượm lo âu.

Quân Nhi nói với vẻ lo lắng.

“Phòng tầng trệt lẫn tầng một đều được bài trí y chang nhau. Nên là! Nếu chị có không hài lòng với kiểu thiết kế, đừng ngần ngại nói với em. Chúng ta có thể đập đi xây lại theo sở thích của chị! Dù gì sau này chị em mình cũng sẽ sống chung với nhau… Riêng chuyện nhà cửa thì em mong chị đừng nể nang, khách sáo! Tốt nhất mình cứ sống sao cho thoải mái nhất có thể!”

Đừng nể nang gì cơ?!

Diệp Chỉ Bạch giận dữ, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

Gợi nhớ về những ngày tháng khổ cực, miệng cô thốt ra hai chữ thực lòng.

“Lãng phí… vậy được rồi…”

“Em xin lỗi!!”

Hử?!

Sao em lại hoảng lên nữa rồi… và đừng có cúi đầu xuống chứ!

Diệp Chỉ Bạch rõ là không hiểu, nhưng chắc con chữ “lãng phí” được thốt ra từ miệng cô cùng với sắc mặt nghiêm nghị đã làm con bé nghĩ là mình bị mắng.

Nhưng vốn cô chỉ muốn nói là không cần phải lãng phí tiền bạc như thế!

Mặt khác, Diệp Chỉ Quân khắc ghi bài học lần này!

Hehehe… với cả, cô cúi đầu để che đi cặp má đỏ lựng như trái cà chua vì phấn khích!

………………