Tiểu thư băng giá chuyển sinh không muốn ai đến gần

Chương 16: Giàu thế em!




Tinh thần thép của một con người được tôi luyện qua thời gian. Riêng khoản này, Diệp Chỉ Bạch đã dành ra hẳn một kiếp người để trau dồi. Tưởng tượng nếu là người khác khi biết được tin, họ sẽ sốc đến độ người loạng choạng hết lên, mắt mở to như muốn bay ra khỏi hốc, nhưng nếu là Diệp Chỉ Bạch thì khác…

Cuộc đời khổ nạn đã làm chai sạn tinh thần cô. So với người bình thường, cô có thể chịu được những cú sốc tinh thần mà người khác khó có thể chịu. Thế nên, khi biết được mình có thể sẽ không có mẹ trong cuộc đời này, trái tim cô chỉ lỡ một nhịp đập, không hơn không kém.

Cũng không phải chuyện gì quá to tát… Kể cả khi thực tế không được như ý muốn, ta vẫn phải sống tiếp cuộc đời mình.

Diệp Thanh Hà giải thích thêm đôi lời rồi vội rời đi. Ông ấy đã phải tạm ngưng buổi họp kinh doanh tại công ty tương đối lâu để đích thân ông đến đón Diệp Chỉ Bạch. Công ty sẽ rơi vào hỗn loạn nếu ông không quay lại sớm. Ông hứa một khi giải quyết xong chuyện ở công ty, ông sẽ tức tốc chạy về nhà để cùng hai đứa con gái tận hưởng bữa tối đoàn viên.

Bữa tối đoàn viên… vốn sẽ khiến người nghe thấy được tình cảm gia đình da diết. Nhưng giờ không có mẹ, cụm từ ấy đã không còn nguyên vẹn ý nghĩa, khiến cô rơi vào trầm tư.

Nói là chịu được… nhưng không phải cô không để tâm…

Cô cần chỉnh sửa nhẹ suy nghĩ hồi nãy của cô. Kể cả khi thực tế không được như ý muốn, dù không tổn thương tinh thần nhưng sâu trong lòng cô vẫn bận tâm.

‘Tại sao kiếp này mình vẫn không có một người mẹ?! Ý của Quân Nhi là gì khi bảo bà chỉ mất tích?’

Trước khi bước vào trong căn nhà, Diệp Chỉ Bạch níu nhẹ lấy vạt áo Diệp Chỉ Quân từ phía sau hàng rào.

“Sao à chị…? Hí-…!”

Diệp Chỉ Quân quay người lại và…

‘Trời ơi dễ thương quá’

Chị… chị cô đang bày ra bộ mặt phiền muộn và có phần bối rối!

Lấp ló sau những lọn tóc bạc là đôi mắt u sầu, đôi mắt ấy không chỉ nhìn vào bộ đồ của Chỉ Quân mà đang nhìn thẳng vào linh hồn của cô.

Diệp Chỉ Bạch không có buồn, cô chỉ là đang trầm tư. Thế nhưng cô lại không biết người ngoài ai nhìn vào cũng sẽ thấy cô đang buồn rầu.

Sau một hồi đắn đo, vô vàn những dòng suy nghĩ của cô giao nhau tại một điểm, hóa thành một câu hỏi cô phát ra nơi đầu môi.

“Chị không còn mẹ sao…?”

“!”

Hai thứ cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau trỗi dậy trong lòng Diệp Chỉ Quân, cô nhanh chóng lấy tay vịn mũi lại.

Chị mình siêu… siêu… siêu cấp đáng yêu quá trời… hí-… không chịu được nữa rồi, chảy máu mũi mất.

Nhưng…