Tại phủ Ngũ Gia:
\- Liên Ly, ngươi đem đống tấu chương này cho phụ hoàng hộ ta! Tất cả tấu chương này đều ghi rõ về hoạt động gần đây của tộc di man! Ngươi là người điều tra hẳn là rất rõ, nếu phụ hoàng có hỏi ngươi nên biết trả lời sao rồi chứ?
\- Rõ!
Tiếng trầm khàn của hắn vang lên, Liên Ly đứng trước mặt hắn phụng mệnh dâng tấu chương. Còn hắn? Hắn đương nhiên là đi đến phủ Thiên Hà gặp cô rồi!
Liên Ly nhanh chóng vào cung dâng tấu chương, cũng may bản tấu chương mà hắn viết vô cùng kĩ càng, tỉ mỉ nên hoàng thượng cũng không hỏi gì mấy. Bước ra khỏi điện, đập vào mắt Liên Ly là A Tú, nghe tin Liên Ly vào cung A Tú đã vội vội vàng vàng chạy đến điện chờ Liên Ly rồi
\- Công chúa!
Liên Ly hành lễ, A Tú vẫy tay ý bảo Liên Ly đứng dậy
\- Đứng dậy đi!
\- Tạ công chúa!
\- Liên Ly, ngươi là lên dâng tấu chương hộ Thiên ca à?
\- Vâng!
Liên Ly cất bước đi, A Tú thấy vậy cũng vội vàng đi theo, cả quá trình Liên Ly không nhìn lấy A Tú một cái khiến A Tú rất buồn
\- Ta ở trong cung rất chán, ngươi có thể dẫn ta ra ngoài chơi được không?
\- Công chúa, thần không dám!
Liên Ly dừng lại quay mặt nhìn A Tú lạnh nhạt nói. A Tú bĩu môi, cầm tay Liên Ly nũng nịu
\- Đi mà, dẫn ta ra ngoài đi đi! Ngươi yên tâm, mấy dạo này ta ngoan đã xin phép phụ hoàng ra ngoài chơi bất cứ lúc nào rồi! Chỉ có điều phải mang thị vệ đi và phải về trước giờ Ngọ! Ngươi võ công cao cường, hẳn là có thể bảo vệ ta phải không?
Liên Ly thở dài không thể nói thêm câu gì, chỉ đành lặng lẽ chấp nhận yêu cầu của A Tú
Sau khi đã thay đồ xong, Liên Ly dẫn A Tú ra ngoài phố chơi, chỗ này vẫn cứ đông đúc như thường
\- Liên Ly, mua ta xiên hồ lô! Lần trước thử ăn thấy cũng ngon!
Liên Ly rút đồng xu ra mua cho A Tú một xiên hồ lô, A Tú cười vui vẻ nhận lấy hồ lô ăn trong niềm hạnh phúc, Liên Ly không hiểu sao lại cảm thấy vui lây
\- Tiểu Tú?
\- Diệp ca ca?
A Tú ngạc nhiên nhìn người trước mặt, Liên Ly cũng hướng mắt nhìn theo, vẻ mặt rất khó chịu
" Diệp ca ca?"
\- Muội... muội lại trốn ra ngoài à?
\- Aida, không phải, muội đã xin phép phụ hoàng hẳn hoi rồi mà!
\- Muội đó! Chơi là giỏi!
Tần Diệp chạm nhẹ vào mũi A Tú, A Tú cười rồi hơi ngả phía sau, Liên Ly thấy vậy trong lòng không khỏi tức giận
\- Công chúa, nếu người đã có người khác bảo vệ thì thần xin cáo lui!
\- Ây, ây, Liên Ly! Ngươi sao lại tức giận rồi? Giới thiệu với ngươi!
A Tú nhanh chóng kéo tay Liên Ly lại, giơ tay về phía Tần Diệp
\- Đây là Tần Diệp, là đại công tử phủ Đại Thừa Tướng! Diệp ca ca, đây là Liên Ly, thị vệ của muội!
A Tú sau đó quay mặt giới thiệu Liên Ly với Tần Diệp
\- Tần công tử!
\- Đừng khách sáo!
Liên Ly chắp quyền cung kính cúi người, Tần Diệp nhanh chóng đỡ lấy Liên Ly
\- Liên Ly, Diệp ca ca với ta từ nhỏ đã chơi với nhau, cũng được gọi là thanh mai trúc mã nên là ngươi cũng không phải đề phòng đâu!
A Tú nói. Liên Ly nghe vậy lại càng khó chịu hơn, tay nắm chặt lấy thanh kiếm, bề ngoài vẫn tỏ ra lãnh đạm, nhẹ nhàng gật đầu
\- Vâng!
\- A Tú, sau khi muội tỉnh lại ta cũng chỉ gặp muội đúng 1 lần ở Đại Đấu, đến bây giờ mới gặp lại đúng là có chút nhớ muội! Chúng ta vào quán ăn hàn huyên một chút đi!
Tần Diệp cất bước, A Tú cũng nhanh chân để đi cùng với Tần Diệp, Liên Ly bị bỏ lại phía sau, trong lòng có chút ấm ức
Đến quán ăn, 3 người ngồi một bàn, thấy A Tú và Tần Diệp định ngồi cạnh nhau, Liên Ly nhanh chóng chiếm chỗ ngồi cạnh A Tú, còn Tần Diệp thì ngồi một mình. A Tú và Tần Diệp nhìn nhau rồi lại nhìn Liên Ly khó hiểu
\- À, Tần công tử, ta không có ý gì cả, chỉ là như thế này ta bảo vệ công... à tiểu thư dễ hơn thôi!
Liên Ly từ từ rót 3 ly trà ra, đặt xuống trước mặt A Tú và Tần Diệp, động tác chậm rãi, từ từ như thể Liên Ly đang cảnh cáo hai người vậy. Tần Diệp có vẻ đọc được tâm tư của Liên Ly, nhếch miệng cười nghĩ nên trêu người này một trận mới được
\- Liên thị vệ rất chu đáo, có ngươi ở bên cạnh Tiểu Tú, ta cũng yên tâm hơn rồi! Tiểu Tú, muội gọi gì?
\- Ừm... cái gì cũng được
\- Thịt kho?
\- Quá béo
Tần Diệp hỏi, A Tú suy nghĩ rồi trả lời. Liên Ly cũng nhanh chóng nghĩ xem gọi món gì
\- Cá?
\- Nhiều xương
\- Bánh bao?
\- Khô không khốc ý
\- Sườn xào?
\- Thịt quá dai
\- Canh xương?
\- Thịt quá mềm....
Tần Diệp nghĩ món nào là A Tú liền từ chối món đấy. Liên Ly cũng vừa nghĩ ra món thì A Tú lại cũng không thích. 3 người cứ thế như chơi trò giải đố. Cuối cùng Liên Ly chốt lại một câu
\- Tiểu thư, rốt cuộc người muốn ăn gì?
\- Cái gì cũng được
A Tú ngây thơ trả lời lại. Liên Ly và Tần Diệp không hẹn mà cùng thở dài, tay đỡ lấy chán, hầu hạ vị công chúa này cũng khó quá đi. Kết cục là không chọn được món, lại còn bị chủ quán đuổi ra vì ngồi chùa, mà cũng không hẳn là ngồi chùa, ít nhất có 3 chén trà đã uống hết
\- Diệp ca ca. Hay là chúng ta lên chùa đi!
\- Lên chùa? Giờ này sao? Bây giờ cũng đâu phải lễ hội gì?
\- Phải đó, công chúa. Hơn nữa, trời cũng sắp rồi rồi, chúng ta phải về cung thôi!
A Tú lên ý tưởng nhưng lại bị từ chối, tự nhiên sao hai người này ăn ý thế không biết? A Tú bĩu môi nũng nịu
\- Lên chùa đi mà, chỉ một lúc, một lúc thôi....
A Tú hết lắc tay Tần Diệp lại lắc tay Liên Ly, hai người bó tay lắc đầu ngán ngẩm đành chiều theo vị công chúa khả ái này thôi
An An Đô Thị nổi tiếng với những ngôi chùa có kiến trúc tinh tế, tinh vi, không chỉ cầu an mà còn cầu duyên. Nhắc đến cầu duyên thì không thể không nhắc đến chùa Ái Duyên, ngôi chùa linh thiêng nhất An An đô thị
A Tú bói quẻ rồi cầm tơ dây đỏ buộc vào cây ở chùa để cầu mong sớm có được tình duyên như ý, Liên Ly nhìn A Tú
\- Công chúa, người mong muốn có phu quân như thế nào?
\- Như ngươi đó. Thật ra ta cầu mong ngươi sớm nhận ra tình cảm của mình. Bổn công chúa ta bị trúng lời nguyền yêu ngươi rồi, vậy tại sao ngươi vẫn chưa bị trúng chứ?
A Tú quay mặt, đôi mắt phượng khẽ lay lay nhìn Liên Ly, vừa thăm dò cũng vừa biểu đạt ánh mắt ngọt ngào, cô đã chủ động đến mức vậy rồi, tại sao Liên Ly vẫn như thế chứ?
\- Thần... Thật ra thần...
\- Tiểu Tú! Ta có chuyện muốn nói với muội!
\- Diệp ca ca....
Đang định nói rõ tâm tư của mình ra thì đúng lúc Tần Diệp tới, Liên Ly khó chịu nhìn y, Tần Diệp cũng nhìn lại nhưng ánh mắt lại bảo Liên Ly tránh mặt một lúc. Liên Ly nhìn A Tú rồi cũng lặng lẽ bước ra ngoài nhưng không hẳn là thế, hắn tìm chỗ để nấp xem Tần Diệp định làm gì A Tú
\- Diệp ca ca... có chuyện gì sao?
\- Tiểu Tú... Từ lúc muội hôn mê cho tới tỉnh lại, ta chưa để ý bất kì nữ nhân nào khác....
\- Diệp ca ca, trời có vẻ tối rồi, chúng ta về thôi!!!
Tần Diệp nhẹ nhàng nói, A Tú biết ý mà Tần Diệp nói là gì, tên này, Tần Diệp đang tỏ tình với A Tú!
\- Tiểu Tú! Muội đừng lảng tránh! Ta rất thích muội! Chúng ta bên nhau có được không?
\- Muội....
Liên Ly nấp ở gần gần chỗ đấy, chỉ nghe thoang thoảng gì đó mà... thích... với bên nhau gì đấy... rồi thấy A Tú gật đầu, nối từng câu lại với nhau. Liên Ly nhận ra rằng Tần Diệp đang tỏ tình với A Tú mà cô ấy đã đồng ý rồi. Liên Ly có vẻ không cam tâm, hừng hực bước nhanh tới kéo A Tú ra sau
\- Tần Diệp! Ta không đồng ý!
\- Ngươi nghe lỏm? Liên Ly, ngươi lấy tư cách gì mà quyết định chuyện của bọn ta?
\- Ta... Công chúa?
A Tú gạt tay mình ra khỏi tay Liên Ly, mắt lấp lánh nước mắt quát to
\- Liên Ly! Ngươi không thích ta thì đừng có quản chuyện của ta! Tại sao ngươi lại không đồng ý? Ngươi lấy tư cách gì?
\- Công Chúa! Thượng Quan Thanh Tú! Liên Ly ta rất yêu nàng! Ta không cho phép! Ta lấy tư cách là một kẻ si mê nàng được không?
A Tú bất ngờ nhìn Liên Ly, hắn đã thừa nhận rồi, cuối cùng hắn cũng đã thừa nhận rồi! A Tú xúc động tiến đến ôm hắn thật chặt. Tần Diệp lặng lẽ bước ra khỏi hiện trường, nhiệm vụ của y đến đây là xong. Thật ra tên này đã thành thân rồi, còn có con rồi ý, chẳng qua được cái gương mặt trẻ, diễn xuất tốt. Nếu không ra hạ sách này, có khi đến già rồi vẫn chưa chịu thừa nhận
\- Liên Ly, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi!
\- Công chúa, ta yêu nàng!
\- Ta cũng yêu ngươi!
A Tú mỉm cười hạnh phúc nhìn Liên Ly, hai người hôn nhau say đắm bên cây nguyệt sắc đỏ bởi dải lụa cầu duyên. Nguyệt Lão đã nối họ với nhau bằng sợi tơ hồng se duyên