\- Tiểu Linh Linh, ta đến để ngươi chà đạp đây a~
Bốp!!!
Cú tát long trời lở đất của Linh Linh đã giáng xuống một bên má của Tiếu Minh, khiến hắn bừng tỉnh ngay lập tức
\- Đồ Tiếu Minh chết tiệt, ngươi nằm mơ bậy bạ gì với bổn tiểu thư đấy?
\- Aida, Linh Linh, cho dù ta mơ thấy cái gì cũng đừng tát ta mạnh như vậy chứ? Đau gần chết
\- Ngươi còn dám nói? Hôm nay là ngươi hẹn ta đi làm nhiệm vụ kiếm tiền đấy!!! Vậy mà người thất hẹn lại là ngươi!
Linh Linh không chút thương tình véo tai Tiếu Minh nhấc lên ra khỏi giường
Tiếu Minh mặt mày nhăn nhó hạ giọng, hắn là hắn không dám động vào Linh Linh a
\- Ay Ay, đau, đau, đau, ta biết rồi, ta biết rồi
ta xin lỗi... Đừng véo nữa... Tiểu tổ tông của tôi ơi....
Thấy Tiếu Minh có vẻ thành khẩn, Linh Linh cũng tạm buông tha cho hắn, nhắc lại chỉ là "tạm" thôi nhá
Tiếu Minh sau khi thay đồ xong liền cùng Linh Linh đi ra ngoài. An An đô thị buổi sáng so với buổi tối cũng không khác nhau là mấy, đều đông người qua lại, các tiệm quán nhỏ khác nhau đều có nhiều khách đến, làm ăn có vẻ rất thuận lợi
Trên dọc đường đi, hai con người này không thể nào yên lặng được như các cặp đôi khác, căn bản là yên bình thì sẽ ngứa tay ngứa chân, không đánh người này một phát, không chọc ghẹo người kia một cái thì sẽ chết được ý
\- Linh Linh, nhìn kìa, cái ông mặt biến thái kia đang nghĩ làm sao tán đổ được ngươi đấy!
\- Xì, đồ vô duyên, ngươi không ngậm mồm lại được à?
Linh Linh theo thói quen đánh vào người Tiếu Minh một cái. Tiếu Minh ấy vậy mà cũng cười được, thế này thì cũng bó tay rồi
\- Cứu với... Có người ỷ mạnh hiếp yếu... Cầu xin các người... quán nhỏ của chúng tôi cũng chỉ có thế này, làm ăn cũng không được mấy, các người lấy tiền đi rồi thì chúng tôi lấy gì mà ăn?
\- Ta mặc kệ các ngươi lấy gì mà ăn, nói chung tiền thì phải nộp, không nộp ta đập quán nhà ngươi!!!
\- Đừng... đừng mà... ta cầu xin các người!
Tiếng ồn ào đã nhanh chóng thu hút mọi người xung quanh đến. Biết người ta gặp nạn nhưng không một ai đến giúp người kia, chỉ đứng nhìn, đó là vì bọn họ sợ bản thân sẽ bị tình trạng y như thế
Tiếu Minh và Linh Linh đi trên đường đã chú ý tới đám đông
\- Đằng kia có biến gì ý!
Đến gần chỗ kia, Tiếu Minh và Linh Linh đã nghe thấy tiếng đập đồ khắp nơi, vì quá tò mò nên Linh Linh hỏi người xung quanh
\- Có vụ gì vậy?
\- Ài, trông các ngươi có vẻ không phải là người dân ở đây, để ta kể cho ngươi nghe!
Vị huynh đài trung niên kia nhìn Linh Linh với Tiếu Minh từ trên xuống dưới. Linh Linh chỉ tay vào mình, miệng mấp máy định nói gì đó rồi nhìn Tiếu Minh khó hiểu, rõ ràng Tiếu Minh với Linh Linh là người ở đây mà, có thể không quen biết nhưng nhìn cách ăn mặc ít nhất cũng phải biết chứ, thật kì lạ
\- Dạo gần đây xuất hiện một nhóm người chuyên đi cướp tiền người khác, bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu lại có Võ Thế Công tu vi cấp 3 nên mọi người cũng không dám động đến họ, đại đa phần đều là dân buôn không biết võ, những thanh niên trẻ tuổi lại vào học viện để học nên cũng chả có ai ngăn cản họ cả mặc họ tung hoàng ngang ngược nơi đây
\- Sao lại có thể như vậy được chứ? Tiếu Minh, chúng ta lên!!!
Linh Linh giận bay màu, quay lại nói với Tiếu Minh rồi giơ tay lên trên định bay qua thì liền bị Tiếu Minh kéo lại
\- Ngươi định làm gì?
\- Đánh nhau.. à không phải giúp đỡ....
\- Chúng ta còn phải làm nhiệm vụ nữa đấy!
\- Mặc kệ đi, ngươi không đi ta đi!
Nói rồi, Linh Linh nhảy lên, dẫm chân lên vai Tiếu Minh bay vù qua chỗ quán đang bị nhóm người kia đập phá
\- Dừng tay!
Đám người kia dừng lại quay mặt nhìn Linh Linh, ánh mắt sát khí dọa Linh Linh
\- Nhóc con, chuyện ở đây không đến lượt ngươi quản!
\- Nhóc con? Các người còn phải gọi ta là Cố Nãi Nãi đấy!
Linh Linh xông đến đánh đám người kia, dù gì tu vi của Linh Linh cũng hơn đám người này những 4 bậc lận
Đám người này chả mấy chốc đã bị Linh Linh đánh cho bầm dập, mặt mũi tím ở mọi nơi, sưng vù lên sợ còn không thấy mặt trời ở đâu luôn
\- Thế nào? Còn dám ỷ mạnh hiếp yếu không?
\- Đại hiệp tha mạng... đại hiệp tha mạng...
\- Cút!!!
Linh Linh hất mặt về phía bên ngoài, đám người kia nhanh chóng chạy đi, người đứng đầu đám người này lúc đi qua Linh Linh không quên tặng một cú lườm ngoạn mục
" Lườm lườm cái khỉ! Móc mắt ra giờ!"
Linh Linh trợn mắt lên nhìn người kia. Những người dân ở đây hô hào reo hò tên Linh Linh. Chủ quán kia cũng vội vội vàng vàng rối rít cảm ơn
\- Tạ nữ đại hiệp! Tạ nữ đại hiệp!
\- Không có gì!
Tiếu Minh ở dưới cũng cảm thấy tự hào lây, mỉm cười dịu dàng nhìn Linh Linh... Nàng ta thật sự rất giống ánh mặt trời...
Linh Linh lôi Tiếu Minh vào quán bắt dọn cùng, nhưng chưa kịp dọn xong đã thấy đám người kia quay lại, lần này có vẻ đông người hơn
\- Hơ, thì ra đi huy động 500 huynh đệ à? Đến đây, cố nãi nãi ta tiếp hết!
Linh Linh thấy vậy sắn ống tay lên chuẩn bị tư thế chiến đấu. Tiếu Minh lắc đầu rồi nhẹ giọng nói
\- Chúng đông người này e rằng sẽ gây ra biến động lớn, hơn hết đây là nhà dân không thể phá họa của công, hay là chúng ta dụ chúng ra chỗ hoang vắng rồi xử một thể?
Linh Linh thấy Tiếu Minh ra kế hoạch rất hợp lí liền đồng ý làm theo, đầu tiên là... chạy chứ sao...
\- Lêu lêu, đến bắt ta này, đồ heo!!!
Linh Linh vừa chạy vừa quay mặt lại khiêu khích đám người kia khiến họ tức giận mà càng chạy nhanh hơn. Tiếu Minh và Linh Linh thuộc hệ gió và lửa nên là chạy đương nhiên là rất nhanh, cái gì cũng không giỏi chỉ có chạy là giỏi thôi.
Đến một rừng trúc hoang vắng, hai người mới bắt đầu dừng lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Mãi một lúc sau, mới thấy đám người kia chạy đến, ai bắt hai người này chạy quá nhanh làm gì?
\- Xông lên!!!
Tiếu Minh và Linh Linh nhanh chóng tiếp chiêu. Hơ, đám người này cũng khỏe phết nhể, vừa mới chạy tới nơi liền muốn đánh nhau
\- Khoan đã!
Linh Linh lên tiếng, giơ tay về phía trước ý bảo dừng lại, đám người này khó hiểu hỏi
\- Làm gì? Không lẽ là sợ rồi?
\- Bọn ta trước nay đều không biết sợ là gì! Ngươi chưa nghe câu chó ngoan không cản đường chủ sao? Linh Linh nhà ta làm vậy chính là khịa các ngươi đó!!!
Tiếu Minh lên tiếng bênh vực Linh Linh, Linh Linh vì câu nói" Linh Linh nhà ta" nên mặt mũi có hơi đỏ đỏ lên
" Tên này nói Linh Linh nhà ta...."
\- Ngươi.... Các huynh đệ, lên!!!
Tên cầm đầu có vẻ tức nên nộ khí tràn ngập, ra lệnh cho đám người phía sau xông đến
\- Aida, Tiếu Minh, ý của ta không phải như vậy!
\- Vậy là thế nào? Ngươi cứ lằng nhằng mãi thà rằng đánh cho nhanh!
Tiếu Minh và Linh Linh vừa đánh vừa nói chuyện với nhau, căn bản không đem mấy người này vào mắt, tu vi của mấy người này còn quá kém, chẳng mấy chốc đã tím bầm mặt mũi, ít ra tên cầm đầu còn thông minh, biết khó mà lui, đã hô hào chạy đi tận nơi đâu
\- Đánh mấy bọn này không giã cốt ra được tí gì! Linh Linh chúng ta về thôi!!!
\- Ta cũng không giã cốt, hay là chúng ta đánh nhau cho đến khi nào xương cốt đỡ mỏi thì thôi?
Nghe lời Tiếu Minh, Linh Linh cất bước đi, Tiếu Minh cũng đi theo sau, vội vàng lắc đầu
\- Này, này, này, tiểu tổ tông, ta là ta không chơi được đâu! Ta trước nay là quân tử, sao có thể đánh nữ nhân?
\- Ta sao có thể sánh với đám nữ nhân õng a õng ẹo, mặt trát đầy phấn, không có tay không có chân kia? Là ta, ta còn thấy kinh! Sao? Tiếu Minh, ngươi là sợ ư?
\- Đúng, đúng, đúng.... Ta sợ... ta sợ!
Tiếu Minh lau mồ hôi trên trán mình, nương tử tương lai của hắn sao hắn có thể đánh được? Từ thuở chí kim, đội vợ trên đầu luôn là chân lý!
Tiếu Minh và Linh Linh đi vòng quanh một hồi, không biết là đang ở đâu, nhưng có vẻ xung quanh toàn là cây cối, trời hình như cũng đang tối dần
\- Tiếu Minh, chúng ta đây là đang ở đâu vậy? Trời sắp mưa to rồi!
\- Ta cũng không biết!
\- Ngươi mù đường?
Linh Linh hốt hoảng hỏi, Tiếu Minh không trả lời mà hỏi lại Linh Linh
\- Ngươi cũng mù đường?
\- Aiz/Aiz
Cả hai thi nhau than thở, hai đứa mù đường đi cùng nhau, cái chuyện cẩu huyết gì đây?
Tưng! Tưng
Trời bắt đầu tí tách hạt mưa rồi càng lúc càng mưa nặng hơn. Tiếu Minh cầm tay Linh Linh chạy đi tìm chỗ trú mưa
\- Mưa to rồi! Linh Linh, mau chạy thôi!
Chạy một hồi, thế nào lại xuất hiện một cái hang động, Tiếu Minh kéo tay Linh Linh vào trong. Y phục của hai người ướt sũng mà Linh Linh hôm nay mặc bộ màu trắng...
\- Linh Linh, ngươi... Á! Ngươi làm gì vậy? Ngươi định chọc mù mắt bổn vương ư?
Tiếu Minh định quay qua hỏi han Linh Linh thì đôi mắt lại nhìn trúng chỗ ngực của Linh Linh liền quay mặt lại hét. Linh Linh khó hiểu nhìn xuống chỗ hắn vừa nãy nhìn, mắt mở to vội vàng dùng 2 tay tạo hình chữ X che đi ngực mình, ngồi sụp xuống hét toáng lên
\- Áaaaaaaaa! Đồ biến thái! Ngươi nhìn đi đâu đấy! Ta cho ngươi nhìn chưa?
\- Ta thèm vào! Cái ngực phẳng của ngươi như lưỡi kiếm vậy! Chọc mù cả mắt của bổn vương!
Tiếu Minh quay mặt lại cãi, lại nhìn thấy thân thể của Linh Linh đang hiện rõ dần dưới bộ y phục đang ướt sẫm lại quay mặt đi
\- Ngươi!!! Hứ! Bây giờ phải làm sao? Ta cũng không thể để như vậy được!
Linh Linh tức giận không làm gì, nếu như không phải tình thế bắt buộc thì đã cho tên này ăn đấm rồi
Không thấy Tiếu Minh trả lời, Linh Linh gọi tiếp
\- Này, ngươi nghe thấy không? Này...
Một chiếc y phục bao phủ tầm nhìn của Linh Linh, cô mở to mắt ra nhìn người trước mặt
\- Thế này... hẳn là không sao rồi chứ?
Tiếu Minh nhẹ nhàng nói, thoáng chốc Linh Linh đỏ mặt rồi vội đứng dậy chỉnh chỉnh y phục Tiếu Minh vừa khoác lên, vỗ vỗ mặt mình vào cái cho tỉnh
" Không được, không được. Không thể để tên này dụ dỗ"
Linh Linh quay mặt lại, thấy Tiếu Minh có vẻ run run, Linh Linh tiến đến giật giật ống tay nhẹ giọng hỏi han
\- Ngươi... lạnh à?
\- Hỏi thừa, ta đương nhiên là lạnh rồi!
\- Ngươi!
\- Linh Linh, ngươi ngồi đây, ta kiếm xem gì có thể sưởi ấm không
Linh Linh gật đầu ngồi yên một góc, Tiếu Minh thấy có vài khúc gỗ ở ngoài hang động, liều mình chạy ra ngoài lấy rồi lấy đá chườm vào nhau tạo lửa. Hai người tiến gần đến hơ mình vào lửa. Hơ rất ấm a~
Linh Linh vẫn để ý thấy Tiếu Minh lạnh liền cởi y phục Tiếu Minh đưa cho khoác lên cho hắn
\- Đừng hiểu lầm... Ta lo ngươi ốm rồi ta lại phải cõng ngươi về thôi
\- Linh Linh, ta không sao... Ắt xì!
Tiếu Minh hắt xì một cái, Linh Linh lắc đầu cố gắng khoác y phục vào Tiếu Minh nhưng có vẻ hắn không muốn
\- Thế này đi...
\- Ngươi...
Linh Linh đỏ mặt tiếp, tư thế bây giờ là Linh Linh ngồi đằng trước rồi Tiếu Minh ngồi đằng sau cái y phục được khoác vào người Tiếu Minh và hắn ôm Linh Linh
\- Thế này cả hai đều ấm...
Linh Linh quay mặt nhìn Tiếu Minh, hai người nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên Tiếu Minh nhìn xuống bờ môi của Linh Linh, từ từ cúi mặt xuống hôn lên môi Linh Linh. Ấy vậy mà, Linh Linh lại không phản kháng, tiếp nhận nụ hôn đó, hai người hôn nhau say đắm
Về sau, trời tạnh, hai người tìm cách xuống nhưng đường trơn, cũng may có người dân ở đấy chặt củi về dẫn hai người trở về An An đô thị.