Triệu Hoàng Hậu nghỉ thầm, Vân Bách Tùng tuy là Ứng Quốc Công, nhưng trong tay cũng không có thực quyền.
Thế nhưng, cha vợ ông ta là Cố Bắc Trung… từng là Thái Phó tiền nhiệm, không ít trọng thần trong triều là học trò của ông. Dù Cố Bắc Trung đã từ quan, nhưng vẫn là nhân vật hết sức quan trọng trong triều.
Nếu có thể lôi kéo Vân Bách Tùng, để ông ta thuyết phục Cố Bắc Trung đứng về phía Mặc Vân Khinh…
Phần thắng của Vân Khinh sẽ càng lớn hơn!
Cho nên, ngoài miệng bà ta ní sẽ không cho Vân Ngọc Linh vào cửa Trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Nhưng Triệu Hoàng Hậu dường như đã quên, Cố Bắc Trung là ông ngoại của Vân Khương Mịch!
Mà lúc này, Tân Nghiên Tuyết mới vừa đi ra khỏi cung Khôn Ninh, còn chưa đến điện Thái Hòa, đã nghe được có từng đợt âm thanh mập mờ truyền ra từ trong tòa điện bên cạnh…
Tân Nghiên Tuyết và Mặc Vân Khinh đã làm vợ chồng gần năm năm.
Số lần thân mật cùng hắn ta đã nhiều không kể xiết.
Cho nên lúc này nghe xong, nàng ta đã biết bên trong có một người là Mặc Vân Khinh… Nàng ta lập tức giận run người, sắc mặt tái xanh đứng yên tại chỗ!
Thật sự là to gan!
Không hề để nàng ta vào mắt!
Nơi này, là hoàng cung đấy!
Là điện Thái Hòa!
Trong điện chính bên cạnh, Hoàng Đế đều đang có mặt.
Bọn họ lại thật sự không thể chờ nổi, dám làm ngay trong điện phụ bên cạnh à?!
Sau khi tỉnh hồn lại, Tân Nghiên Tuyết nổi giận đùng đùng đi vào điện phụ. Mới vừa bước vào đã thấy một tiểu nha hoàn đang đứng canh gác, thấy nàng ta tiến đến, đã muốn bỏ chạy vào trong.
Nàng ta nhận ra, tiểu nha hoàn này chính là tỳ nữ bên cạnh Vân Ngọc Linh, Lục Dự.
Nàng ta kêu rên trong lòng: Lần này mẹ nó, thật sự tiêu rồi!
Chuyện tiểu thư nhà mình bàn giao, nàng ta không làm xong, đêm nay sau khi trở về chắc chắn sẽ bị tiểu thư đánh chết! Tử Tô này, sức lực sao lại lớn đến thết Tân Nghiên Tuyết tức giận xông vào trong điện.
Khá lắm!
Trong điện rõ ràng đã có người dụng tâm bố trí Từng tầng màn lụa che kín, ánh nến rực rỡ, trong phòng còn trang trí hàn mai đang nở rộ… Tô đậm bầu không khí mập mờ đến cực hạn!
Hai người trong màn lụa rõ ràng đang vô cùng nhập tâm, không phát hiện được nàng ta đến gần.
“Ngươi dám uy hiếp bổn Vương?!” Mặc Vân Khinh tùy tiện lấy y phục mặc thêm, giả vờ muốn xuống giường đánh nàng ta.
Lại bị Vân Ngọc Linh kéo tay lại: “Vương Gia, đừng mà…”
“Đều là thiếp không tốt! Biết rõ Vương Gia có thê thất, lại còn dây dưa với Vương Gia! Không liên quan đến Vương Phi tỷ tỷ, tất cả đều là do thiếp! Chỉ trách thiếp không khống chế nổi trái tim này, dù Vương Gia đã sớm cưới vợ, lại còn một lòng sỉ mê Vương Gia…” Vừa nói nàng ta vừa khóc lóc thảm thiết.