Phàm là đồ do Tống Tử Ngư đưa, nàng đều an tâm.
‘Vân Khương Mịch không hỏi gì nhiều, nhanh chóng uống vào.
“Đắng quá”
Nàng hô nhỏ một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đẳng.
‘Vốn tưởng viên thuốc đẹp như vậy, ăn vào nhất định sẽ có vị ngọt ngào…
Nào ngờ đâu lại đắng như vậy chứ?!
Đúng là “Thuốc không thể nhìn vẻ ngoài”!
Thấy nàng chau mày, Tống Tử Ngư khẽ cười, đưa cho nàng một viên kẹo.
Nhìn thấy ngón tay thon dài trắng nõn của hản ta, Vân Khương Mịch hơi ngẩn ra.
“Khương Mịch?”
‘Thấy nàng không nhận lấy, vẻ mặt Tống Tử Ngư hơi nghỉ hoặc, khẽ gọi một câu.
Lúc này, Vân Khương Mịch mới hồi phục tỉnh thần, vội vàng đón lấy, bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng: “A! Ngọt quát Tử Ngư đây là kẹo gì thế?”
Trong lòng nàng điên cuồng cảnh báo bản thân: Vân Khương Mịch, ngươi đã gả làm vợ người khác rồi!
Một nam nhân tốt đẹp như Tống Tử Ngư, ngươi không xứng!
Đừng có mà đánh chủ ý lên hần!
Nam tử như vậy, giống như sen trong hồ, chỉ có thể ngắm chứ không thể Tự kiềm chế bản thân ngươi đi!
Nhìn no đủ con mắt là được rồi, đừng có bất kì suy nghĩ không an phận nào!
Nếu không tên cẩu nam nhân Mặc Phùng Dương kia nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi mất!
‘Vân Khương Mịch hít sâu một hơi, cố gắng đè những xao động trong lòng mình xuống.
Khi ngẩng đầu lên, tươi cười sinh động ‘Vẻ mặt Tống Tử Ngư ôn hoà: “Được làm ra ở Bắc Phong, ta cũng không biết tên. Nếu ngươi thích, lần sau đi Bắc Phong, ta sẽ mang về cho ngươi một ít”
“Được”
‘Vân Khương Mịch gật đầu lia lia, đôi mắt cười thành trăng lư Quả nhiên, ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm tình tốt lên!
Nhưng nàng đâu có biết, Tống Tử Ngư sớm đã đoán được thuốc này đắng ốt, nên mới đặc biệt chuẩn bị viên kẹo này cho nàng?
Chát khó nuối “Vì sao ngươi lại đặt quan hệ với người của bang Hắc Phong?”
Tổng Tử Ngư đưa nàng về vương phủ, hai người sóng vai bước dưới ánh trăng, bóng dáng thành đôi “Như ngươi cũng biết, hiện giờ ta không có thủ hạ để sai sử. Nếu như có thủ hạ của riêng mình, có nhiều chuyện sẽ tiện hơn”
‘Vân Khương Mịch thành thành thật thật đáp lại Bây giờ ngoại trừ Như Ngọc và Như Minh, quả thực nàng không có người nào đáng tin cả.
Chỉ là, hai người này đều là người của Mặc Phùng Dương.
Người trước thì trung thành với nàng, nhưng suy cho cùng không hiểu rõ gốc gác, nàng cũng không thể nào yên tâm dùng được.
Người sau …người hầu Như Minh này, chủ yếu là bị mua chuộc bởi bạc của nàng.
Mặc dù người của bang Häc Phong cũng không phải hiểu rõ được gốc gác.
Nhưng mà Vân Khương Mịch tin tưởng rằng có thế sử dụng được. Ít ra có thể bồi dưỡng được thân tĩn của mình, so với việc phải van cầu cẩu nam nhân Mặc Phùng Dương kia thì tiện hơn nhiều.
Mới đi không bao xa, ánh mắt Tống Tử Ngư hơi đối.
“Vương gia đến rồi”
Hắn cúi đầu nhìn Vân Khương Mịch, ánh mắt dịu dàng: “Khương Mịch, bảo trọng, tạm biệt”