Ai dám không tuân theo mệnh lệnh của nàng?!
“Vâng, cô nãi nãi yên tâm!”
‘Độc Nhãn Long nâng tay lên định phát thệ, lại phát hiện đại đao trong tay chia thẳng về hướng Vân Khương Mịch… Đầu hẳn chảy đầy mồ hôi vội ném đại đao đi: “Mệnh lệnh của cô nãi nãi, chúng huynh đệ không ai dám không tuân theo”
“Được, các ngươi đi theo ta nhất định sẽ không bị bạc đãi.
‘Vân Khương Mịch lấy ra mấy thỏi bạc đưa cho bọn họ: “Các ngươi cầm lấy mà đi xem đại phu, chữa trị mắt đi”
“Sau đó đều may thêm mấy bộ xiêm y mới đi, đừng mặc đen thui thủi nữa, cứ như quạ đen vậy”
Nàng là hội trưởng của hiệp hội diện mạo!
Độc Nhãn Long: “….. Vâng”
Sau khi giải tán các thành viên của bang Häc Phong, dáng vẻ Độc Nhãn Long muốn nói lại thôi: “Cô nãi nãi, ta có lời muốn nói”
“Nói đi”
“Ta là Đại Long chứ không phải Độc Nhãn Long”
“Độc Nhãn Long thuận miệng hơn, lại khí phách, rất hợp với khí chất của ngươi”
‘Vân Khương Mịch không nghĩ ngợi gì mà nói: “Cứ gọi là Độc Nhãn Long đi”
Độc Nhãn Long: “….. Vâng thưa cô nãi nãi”
Vi khí phách!
Hắn chỉnh trang vạt áo một chút, khiêng đại đao mười phần khí phách đi xa Nhưng rất nhanh, trong chớp mắt Độc Nhãn đã vòng vèo trở lại: “Cô nãi nãi, nữ nhân kia khẳng định là vẫn muốn giết ngài! Đêm hôm khuya khoảt, dung mạo ngài như vậy độc hành hẳn rất nhiều nguy hiểm?
“Ta đưa ngài trở về”
uy rằng hân cũng đã biết, vị “cô nãi nã” này của bọn họ cũng chẳng phải thiếu nữ yếu đuối tay trói gà không chặt Nhưng để bày tỏ lòng trung, Độc Nhãn Long suy nghĩ rất thấu đáo.
“Không cần đâu, ta còn có việc, các ngươi cứ đi trước đi”
‘Vân Khương Mịch khoát tay.
Lúc này Độc Nhãn Long mới cẩn thận từng bước biến mất tỏng màn đêm.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, Vân Khương Mịch đương định mở miệng, một bóng dáng trắng thuần từ mái nhà đối diện, nhanh nhẹn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất ‘Vẻ mặt hẳn đượm ý cười nhìn Vân Khương Mịch rồi nói: “Khương Mịch, đã lâu không gặp”
Chính là Tống Tử Ngư đã biến mấy mấy ngày trước.
“Là nửa tháng không gặp”
‘Vân Khương Mịch sửa cho đúng: “Gần đây ngươi đi đâu vậy? Ta lên núi Vụ Sơn tìm ngươi nhưng cũng không thấy bóng người”
“Có một số việc nên không ở núi Vân Vụ”
Tống Tử Ngư lấy một bình sứ tỉnh xảo từ trong tay áo ra đưa cho nàng: “Ngươi uống viên thuốc này trước đi, nó có thể giúp ngươi củng cố hồn phách”
Không lẽ đoạn thời gian hắn không ở kinh thành, không ở núi Vân Vụ là vì viên thuốc này ư?
‘Vân Khương Mịch tò mò nhận lấy, lấy từ bên trong một viên thuốc.
Bên trong đúng là chỉ có một viên thuốc duy nhất.
Viên thuốc trắng như sữa, toả ra một mùi hương kì lạ thơm ngát. Thoạt nhìn viên thuốc giống như trong suốt nhưng thực ra là đặc, dưới ánh đèn còn phát ra ánh sáng long lanh.