Kế khích tướng này không dùng được đâu!
Dương thái y bày vẻ mặt rối râm: ‘Vi thần là một lão giả, hai người chúng ta đều là kẻ yếu. Vi thần nào dám đưa người vị Ông ta là lão già, chứ có phải người trẻ tuổi đâu?
“Vậy bổn Vương phi đưa ngươi về trước được chưa?”
‘Vân Khương Mịch chấp hai tay sau lưng, hừ nhẹ một tiếng: ‘Đi theo ta! Ta có lời muốn hỏi ngươi!”
Còn có gì muốn hỏi ông ta nữa?
Liên quan đến chuyện của Vân Nhị tiểu thư, không phải Vương phi vừa mới hỏi qua sao?
Thấy nàng đã ra khỏi phủ Chu Vương, Dương thái y không thể làm gì khác hơn mặt đau khổ đi theo: “Minh Vương Phi, người có chuyện gì muốn hỏi?”
‘Vân Khương Mịch đột nhiên dừng lại, đàng hoàng, trầm trọng nói: “Một chuyện rất nghiêm túc rất quan trọng!”
Nhìn dáng vẻ đây nghiêm túc của nàng, Dương thái y tưởng rằng là chuyện lớn sống chết gì đấy.
Ông ta nuốt ngụm nước bọt: “Minh Vương phi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, vỉ thần nhất định sẽ trả lời thành thật trong sự hiếu biết của mình”
“Nghe nói hôm nay mẫu hậu ở phủ Doanh Vương bị chọc giận đến ngất đi?”
“Đây chính là chuyện nghiêm trọng mà người nói sao?”
Dương thái y tỏ vẻ bất lực, nhưng lại không dám nói thẳng “Không lẽ chuyện này còn chưa đủ nghiêm trọng?”
Thấy dáng vẻ bực mình không dám nói ra của Dương thái y, Vân Khương Mịch cười khúc khích: “Được rồi, không chọc ngươi nữa! Ta muốn hỏi thử, Dương thái y làm thái y cũng ít nhất ba mươi năm rồi nhỉ ‘Từ một thái y bình thường, để trở thành quan chính trong thái y viện cũng phải mất nhiều năm.
“Ba mươi hai năm rồi”
Dương thái y cẩn thận dè dặt nhìn nàng một cái, h ‘Vương phi hỏi chuyện này đế làm gi?”
‘Vân Khương Mịch cấn thận suy nghĩ một hồi, nói: “Hơn ba mươi năm à..Dương thái ý, ngươi già thật đấy!”
Dương thái y ôm ngực, trái tim ông ta như bị nhim gai đâm vậy.
Ông ta nói một cách yếu ớt: “Vi thần, vi thần năm nay mới năm mươi lăm : “Không biết Minh tuổi.
“Năm lăm tuổi còn không già sao?”
‘Vân Khương Mịch xua tay, nói: “Nếu như Dương thái y đã ở trong thái y viện nhiều năm như vậy, chản hẳn ngươi cũng biết chuyện lúc đầu Trần quý phi bị bệnh nhỉ?”
Nghe thấy lời này.
Dương thái y vô thức xoay đầu qua nhìn, chỉ thấy cánh cửa của phủ Chu ‘Vương đóng chặt.
Lúc này ông ta mới khẽ thở phào một hơi, giọng nói bất giác nhỏ lại: “Minh Vương phi, người hỏi vấn đề này làm gĩ “Ta tò mò, lúc đầu rốt cuộc Trần quý phi đã mắc phải bệnh gì.”
“Thì ra, đây mới là chuyện rất rất nghiêm túc mà nàng nói!
Sắc mặt Dương thái y cho thấy ông ta có hơi do dự.
“Dương thái y, cả thái y viện chỉ có ngươi là có lương tâm nhất thôi!”
‘Vân Khương Mịch bắt đầu tấn công bằng chiêu “mật ngọt chết ruồi”, nàng nói: “Những thái y khác, tôi tin không nổi! Hơn nữa lý lịch của ngươi là lâu nhất, chuyện này tôi cũng chỉ tìm ngươi hỏi thăm được thôi”
‘Vẻ mặt Dương thái y vẫn do dự.
Không biết là không muốn nói hay là có điều gì không thể nói “Dương thái y có nỗi niềm gì khó nói?”
Vân Khương Mịch dò xét, hỏi.
“Cũng không phải”
Dương thái y khẽ lắc đầu, do dự một hồi cuối cùng vẫn lên tiếng: “Minh Vương phi, chuyện này vi thần nói cho người biết, người nhất định không được nói cho người khác biết”
“Ngươi nói đi! Ta đảm bảo giữ kín bí mật”