Ở Hoàng thất càng lâu, nàng nói chuyện càng không để lộ ra dấu vết, không cho người khác có một chút cơ hội lợi dụng sơ hở.
Nghe thấy nàng giống như là loại bỏ sự nghỉ ngờ cho y quán vậy.
Nhưng thực ra, là đang nhắc nhở Trần bá, rằng phải cấn thận hơn!
“Hiện giờ, chuyện ta chữa trị cho Chu Vương cũng không phải là bí mật gì nữa rồi. Mọi chuyện đều phải cẩn thận mới được, ông hiểu không, Trần bá?”
Sau khi cẩn thấn nghe nàng nói những lời ra, sắc mặt Trần bá kinh hãi!
Ông ta liền vội vàng cung kính, hành lễ với Vân Khương Mịch.
“Đa tạ Minh Vương Phi nhắc nhở, sau này nô tài nhất định sẽ cẩn thận hơn”
“Trần bá là một người thông minh”
Đến lúc này Vân Khương Mịch mới cười, nói với Dương thái y: “Dương thái y nhìn thấy rồi đó, sau này thuốc của phủ Chu Vương, chỉ có thể là Trần bá đến lấy”
“Trong tình huống bình thường, chắc Trần bá sẽ không ủy thác cho bất kể người nào đến lấy thuốc cho Chu Vương đâu”
Trần bá và Dương Thái Y đều hơn năm mươi tuổi rồi.
Bọn họ sống hơn nửa đời người, lại không bằng Vân Khương Mịch nhìn thấu mọi sự.
‘Vân Khương Mịch tuy rằng là Minh Vương Phi cao cao tại thượng.
Thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cô nương tuổi hơn đôi mươi.
Nàng có thể nghĩ tới những thứ này, thế mà vừa rồi bọn họ lại không chú ý tới!
Dương thái y và Trần bá nhất thời có chút xấu hổ, hai người đồng thanh đáp lại “Trần bá nhìn Mặc Vĩ đang ngủ say sưa, hơi thở đã ốn định thì kích động đến nỗi rơi nước mất: “Minh Vương Phi, đã lâu lầm rồi Vương gia nhà nô tài mới ngủ ngon đến vậy”
“Hôm nay, may mà có Minh Vương Phi!”
“Rất lâu rồi mới ngủ ngon đến như vậy?”
‘Vân Khương Mịch nhíu mày: ‘Lần sau nếu như hắn ta ngủ không ngon, ông cứ đập thẳng một cú vào sau gáy của hẳn ta là được”
Đánh ngất đi, không phải có thế ngủ được một giấc rồi sao?
“… Nô tài không dám”
Chuyện như vậy, quả nhiên chỉ có Minh vương phi mới dám thôi!
Ông ta sợ đập một cái là đập chết Vương gia của mình luôn đấy!
Trần bá Dù sao cơ thể Vương gia của mình đã yếu tới nông nỗi này rồi. Chính như lời của Minh Vương Phi nói, đã trở thành rồng toác rồi, ông ta đâu dám ra tay?
“Ông đúng là chẳng nhờ được gì mà ‘Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng, vỗ vào tay của Dương Thái Y như anh em tốt: “Dương Thái y, chúng ta đi thôi”
Sắc trời bên ngoài đã là chiều tối, màn đêm bao phủ lấy Kinh Thành.
Dương Thái Y bị nàng đập mấy cái, suýt chút nữa ngồi xốm xuống đất.
Ông ta rụt cổ một cái: “Minh Vương Phi, vi thần không dám”
“Không dám đi với ta? Chuyện gì thế này? Lẽ nào còn sợ ta ăn thịt ngươi?”
‘Vân Khương Mịch khinh bỉ nhìn ông ta: “Dương thái y, ngươi như vậy không phải là nam tử hán đại trượng phu! Bên ngoài trời cũng tối rồi, một người đàn ông lớn tuổi như ngươi lẽ nào không nên hộ tống một cô nương là ta trở về phủ sao?”
‘Chuyện này…”