Ngay cả bông hoa được chạm khắc trên đó cũng… rất thô.
Cả cây trâm ngọc tỏa ra cảm giác rẻ tiền, gồ ghề và luộm thuộm.
Vân Khương Mịch lập tức khinh thường liếc nhìn Mặc Phùng Dương: “Dạo này ngươi thiếu bạc à?”
“Không thiếu, sao vậy?”
“Nếu thiếu bạc, chỉ cần cầu xin ta, ta sẽ tài trợ cho ngươi một ít. Cho dù ngầm ám chỉ với ta thì cũng không cần phải lộ liễu như vậy chứ?”
Vân Khương Mịch trả trâm ngọc cho hắn: “Ta không thích làm đẹp, ngươi vẫn nên đưa cây trâm ngọc này cho người tình trong mộng của mình đi”
Nàng sải bước đi xa.
Mặc Phùng Dương cầm hai cây trâm ngọc, sững sờ đứng tại chỗ.
Hắn nhìn theo bóng lưng đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại của nàng, chầm chậm nhíu mày.
Hắn cúi đầu nhìn hai cây trâm trên tay, biểu cảm phức tạp.
Không biết Như Vân đã hiện thân từ lúc nào, đứng bên cạnh hắn nị hủ nhân, sao ngài không nói với vương phi rằng hai chiếc trâm ngọc này là ngài tự tay làm cho nàng?”
Nếu quan sát kỹ, có thể thấy quả thực đôi tay của Mặc Phùng Dương đã thô ráp hơn trước rất nhiều.
Thậm chí trên ngón tay còn có những vết thương nhỏ.
“Nói hay không nói cũng có ý nghĩa gì?”
Mặc Phùng Dương cất hai cây trâm ngọc lại, lúc ngẩng đầu lên lần nữa cố đè nén sự mất mát trong mắt, khôi phục vẻ mặt vô cảm như thường ngày: “Trong lòng nàng ấy oán hận bổn vương”
“Cũng đúng.”
Hắn cười tự giễu.
“Nhưng chủ nhân, thuộc hạ cảm thấy… ngài nên nói chuyện rõ ràng với vương phi.”
Như Vân khuyên hắn: “Nếu chuyện xảy ra bốn năm trước chỉ là hiểu lầm thì cũng nên nói rõ ràng. Tránh để vương phi hận ngài mãi, như vậy cũng không phải là cách hay!”
“Còn có Doanh Vương phi, ngài vốn không có ý gì với nàng †a. Vương phi lại cứ nghĩ rằng nàng ta là người trong lòng của ngài.”
“Nếu sự hiểu lầm này mãi không được giải quyết, thì chỉ sợ ngài và vương phi sẽ như vậy cả đời.”
Vừa nói, Như Vân vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của hẳn.
Thấy Mặc Phùng Dương không lên tiếng, hắn ta lại nói: “Chủ yếu là bên phía tiểu công tử! Cậu bé vẫn luôn không chịu thừa nhận ngài là phụ vương của mình, thuộc hạ biết trong lòng chủ nhân rất buồn”
Như Vân cũng rất buồn.
Đến tiểu công tử mà chủ nhân còn không thể giải quyết được!
Mỗi lần tức giận trước mặt vương phi và tiểu công tử, quay đầu lại thở dài với hắn ta và Như Minh…
Trong lòng Như Vân cảm thấy rất khổ sở!
“Chủ nhân, trước tiên ngài phải giải quyết chuyện của tiểu công tử, sau đó mới giải quyết chuyện của vương phi được!”
Như Vân chân thành đề nghị: “Có sự giúp đỡ của tiểu công tử, con đường theo đuổi vợ của ngài coi như đã thành công một nửa! Chắc chắn sẽ sớm ngày ôm được mỹ nhân về tay!”
Nói là như vậy, nhưng ở trong lòng Như Vân đang cười điên cuồng.
Chủ nhân của hắn ta mà cũng có ngày hôm nay sao?
Lúc đầu khi làm nhục vương phi không phải rất vui à?
Quả nhiên, lúc đầu đối xử không tốt với vợ thì vui lắm, đến khi ăn năn thì phải tìm đủ mọi cách theo đuổi lại!