“Con không dậy!”
Mặc Lệ Nga ôm chặt hơn nữa: “Phụ hoàng, dạng người ngu ngốc như Tôn Đáp ứng sao có thể nghĩ ra âm mưu như vậy chứ?”
“Đây rõ ràng là điệu hổ ly sơn, thay mận đổi đào!”
Nàng ta nói liên hồi: “Tôn Đáp ứng và người sau lưng nàng †a muốn để nhi thần gánh tội thay, làm một con rối thế mạng!
Nếu như không mau chóng tìm ra người giật dây thì nhi thần không cam lòng!”
Mặc Quốc Thiên: Đột nhiên trãm đau đầu”
Ông ta giương mắt nhìn về phía Vân Khương Mịch đang đứng ngoài cuộc: “Những lời này là con dạy phải không?”
Đột nhiên bị gọi tên, Vân Khương Mịch tỏ vẻ vô tội: “Không phải đâu thưa phụ hoàng”
“Lệ Nga có thể nói ra những lời như vậy sao?”
Mặc Quốc Thiên tỏ vẻ không tin.
Ông ta vừa đếm xong, trong câu nói kia của nàng ta thế mà có dùng mấy thành ngữ bốn chữ đấy!
Con gái nhà mình có trình độ thế nào, không phải Mặc Quốc Thiên không biết…
Ông ta đang định lên tiếng thì Mặc Phùng Dương bước vào.
Ngự thư phòng.
“Con đến đây làm gì?”
Mặc Quốc Thiên liếc nhìn hắn.
“Phụ hoàng, con tới để đón Mịch Nhi về phủ”
Mặc Phùng Dương cung kính đáp.
Mặc Quốc Thiên xua tay, ý bảo bọn họ mau cút đi, thực sự bây giờ cứ nhìn thấy hai người này lại tức giận. Chỉ cần bọn họ có mặt là không ngày nào được yên.
Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch cáo từ.
Vừa rời khỏi thư phòng, Vân Khương Mịch đã nhìn hắn đã nghi ngờ: “Ngươi có lòng tốt vào cung đón ta như vậy à?”
“Bổn vương chân thành như vậy, nàng không tin sao?”
Mặc Phùng Dương hỏi ngược lại.
“Người ta thường nói miệng lưỡi nam nhân rất biết lừa người. Nếu tin một nam nhân có thể nói sự thật, thì heo nái cũng có thể leo cây!”
Vân Khương Mịch cười chế nhạo.
Mối quan hệ giữa nàng và Mặc Phùng Dương vẫn chưa sâu đậm đến mức đấy, đúng chứ?
Bây giờ bọ họ chỉ như huynh đệ cách mạng sống chung dưới một mái nhà.
“Thô tục.”
Mặc Phùng Dương liếc nàng một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Vân Khương Mịch, dù gì nàng cũng là tiểu thư của phủ Quốc công. Sao lời nói, cử chỉ không thể văn nhã hơn chút được chứ?”
“Ngươi còn là vương gia hoàng thất cơI”
Vân Khương Mịch không thương tiếc oán hắn: “Nghĩ xem bốn năm trước ngươi đã đối xử với ta như thế nào?”
“Ngươi có tí phong thái của vương gia nào không?”
Bây giờ nói chuyện văn nhã hay không văn nhã với nàng, không phải là đang nói hươu nói vượn sao?
Mặc Phùng Dương bị trách móc, không còn tức giận nữa, lấy hai cây trâm ngọc từ trong lòng ra đưa cho nàng: “Nhìn xem, nàng thích cái nào?”
Trông hắn như thể đang dâng báu vật, Vân Khương Mịch còn nghĩ là đồ quý giá lắm cơ.
Ai biết được vừa nhận lấy, xem một cái…
Trâm ngọc được đánh bóng rất thô, không hề có màu.