Vừa nghe được lời này thì Vân Khương Mịch tỏ ý không vui: “Ngươi quản ta thiếu hay không thiếu bạc làm gì? Ta là thê tử của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên đưa ngân lượng cho †a dùng mỗi tháng?”
“Ngươi nên nuôi ta không phải sao? Ta tìm ngươi và đưa ra yêu cầu một lần này thôi, vậy mà ngươi còn tức giận?”
Mặc Phùng Dương hít một hơi thật sâu, hắn áp chế cơn tức giận trong lòng xuống: “Được”
Hắn đuối lý nên hắn không nói nữa.
“Mười vạn lượng phải không? Lát nữa bổn vương sẽ phái người mang sang viện Ánh Nguyệt”
Ý tứ này của hắn là đang ám chỉ nàng nên quay về vương phủ.
“Được”
Vân Khương Mịch cũng không phản bác hắn nữa, nhẫn nhịn vì hắn đã nhượng bộ mình: “Ngươi phái người đi đón Phong Bảo về đi! Vê phía ngoại tổ phụ, ngày mai ta sẽ đi qua bên đó nói rõ với người”
“Được”
Mãi cho đến khi, hắn ta bị Vân Khương Mịch kéo lên phía trước, hắn ta mới bước lên, gật đầu với Mặc Phùng Dương: “Minh Vương”
Trang truyen1.one chúng mình làm ra truyện này, nhưng thấy các bạn ít đọc ở trang nguồn quá, toàn đọc ở trang copy thui nên chúng mình sẽ dừng truyện này. Nếu bạn nào còn theo thì tham gia vào nhóm thích truyện cho chúng mình biết nhé!
“Vị đây là?”
Ánh mắt của Mặc Phùng Dương hơi híp lại.
“Tống Tử Ngư”
Vân Khương Mịch giới thiệu một cách ngắn gọn: *W¡ này là đệ tử chân truyền và cũng là đồ đệ duy nhất của Huyền Sơn tiên sinh!”
Nghe vậy, ánh mắt của Mặc Phùng Dương bỗng hơi trấn động!
“Nàng nói cái gì?”
Vừa mới xử lý xong một tên Lưu Đại Văn, giờ lại xuất hiện thêm một tên từ nơi đâu đâu chạy đến, đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh?
Vân Khương Mịch, nữ nhân này đang nói đùa với hắn sao?
“Không phải Huyền Sơn tiên sinh không có đồ đệ sao?”
Hắn âm trầm nhìn nàng: “Huyền Sơn tiên sinh bạc vô âm tín, bổn vương đã phái rất nhiều người đi điều tra tung tích của Huyền Sơn tiên sinh, nhưng vẫn không có tin tức gì”
“Nàng tìm thấy người này ở nơi nào?”
Sự ngờ vực trong lời nói của hắn không hề có chút che giấu nào.
Ngay cả Tống Tử Ngư cũng nghe ra được.
Thế nhưng hắn ta cũng không tức giận, hắn ta chỉ thản nhiên mỉm cười và nói: “Hành tung của sư phụ, thật sự rất khó tra ra được.”
“Cho nên, Vân Khương Mịch, nàng cảm thấy bổn vương rất dễ lừa gạt phải không?”
Mặc Phùng Dương liếc nhìn Tống Tử Ngư, sau đó hắn lại nhìn sang Vân Khương Mịch với ánh mắt u ám và lạnh lẽo như băng: “Nàng đưa hắn đến gặp bổn vương là có mục đích gì?
Nàng muốn liên thủ với ai để đối phó bổn vương?”
Lưu Đại Văn và Mặc Vân Khinh thông đồng với nhau.
Vì vậy, khi Lưu Đại Mã thất thế thì Mặc Vân Khinh cũng sẽ bị trách phạt.
Trong tiềm thức, Mặc Phùng Dương cho rằng Vân Khương Mịch cũng dùng người này để hạ gục hắn!
Vân Khương Mịch nghe thấy hắn nói vậy thì bật cười vì tức giận.
Nụ cười của nàng mang theo cơn giận dữ, cố nén ý định muốn tát một bạt tai vào mặt của hắn, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mặc Phùng Dương, trong cuộc thương lượng mà ta với ngươi vừa nói xong xuôi kia thì điều thứ hai là gì?”
“Nàng.”
Mặc Phùng Dương còn chưa nói xong thì một bạt tai đã giáng xuống mặt của hắn.