Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 312




Vân Khương Mịch đặt mông ngồi xuống và ra hiệu bảo Tống Tử Ngư cũng ngồi xuống, nàng nói tiếp: “Nếu như ta có thể giúp ngươi giải quyết nguy cơ lần này thì ngươi định báo đáp ta thế nào đây?”



Mặc Phùng Dương chợt cảm thấy hứng thú: “Trước hết, nàng nói cho bổn vương nghe xem, nàng định giải quyết như thế nào?”



“Ngươi không cần bận tâm đến chuyện này, dù sao thì ta không những có thể giải quyết được nguy cơ cho ngươi, mà ta còn có thể giúp ngươi đánh bại Mặc Vân Khinh”



Chỉ một câu nói thôi, nhưng ánh mắt của Mặc Phùng Dương lại lóe sáng liên tục.



Không phải hắn nghỉ ngờ Vân Khương Mịch không thể làm được.



Mà là bởi vì, hẳn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nữ nhân này nhất định sẽ làm tốt!



Nếu đem toàn bộ những tính toán nhỏ nhặt trong bụng dạ của nàng ra thì nhất định có thể khuấy động cả kinh thành, gà chó không yên!



“Nàng muốn bổn vương báo đáp nàng thế nào?”



“Thứ nhất, bất cứ lúc nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ngươi không được phép lấy Phong Bảo ra uy hiếp ta. Không chỉ bao gồm tính mạng và sự an nguy của Phong Bảo, mà còn có cả sự tồn tại của tiểu tử đó, ngươi không được phép tiết lộ cho bất kỳ ai”



Vân Khương Mịch trịnh trọng nói.



Nhỉ tử chính là tất cả những gì mà nàng có!



Bất cứ khi nào, nàng cũng phải đảm bảo sự an nguy của Phong Bảo!



Mặc Phùng Dương không ngờ rằng điều kiện đầu tiên của nàng lại là Phong Bảo.



Hắn không chút do dự, gật đầu đồng ý: “Được, bổn vương đồng ý với nàng”



Phong Bảo không chỉ là nhi tử của Vân Khương Mịch, mà còn là nhỉ tử của hắn nữa!



“Thứ hai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ngươi cũng không được phép nghi ngờ ta! Cho dù tất cả mọi thứ ta làm không phải vì ngươi thì cũng vì Phong Bảo! Vẫn là câu nói đó, ta với ngươi cùng trên một con thuyền, ta sẽ không hại ngươi.”



Mặc dù, yêu cầu này hơi khó đáp ứng…



Mặc Phùng Dương thâm trầm nhìn nàng rồi nói: “Được thôi”



Hắn nguyện ý tin tưởng nàng vì Phong Bảo.



“Thứ ba, trước kia chúng ta đã nói xong hết rồi, ta bày mưu tính kế cho ngươi, còn ngươi đảm bảo bình an vô sự cho ta”



“Không thành vấn đề”



Về điều này thì Mặc Phùng Dương rất vui vẻ đồng ý.



Trong khoảng thời gian đó, với sự tương trợ của Vân Khương Mịch, Thần Cơ Doanh thực sự đã phát triển với tốc độ nhanh chóng. Thậm chí, hắn còn được phụ hoàng coi trọng, khiến Mặc Vân Khinh không còn được trọng dụng nữa.



“Thứ tư, từ nay về sau, ngươi không được phép nhắc đến người tình trong mộng không bao giờ với tới kia nữa! Cái gì mà Tân Nghiên Tuyết, Tân Nghiên Sương gì đó!”



Vân Khương Mịch nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Hiện giờ †a vẫn chưa muốn giết chết nàng ta”



“Nếu như ngươi muốn uy hiếp ta đến đường cùng, thì ta nhất định sẽ không để nàng ta sống dễ chịu đâu! Việc này ngươi không được phép xen vào! Mặc kệ ta có đối xử với nàng †a thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện ân oán cá nhân giữa ta và nàng tal”



Mặc Phùng Dương biết, giữa Tân Nghiên Tuyết và Vân Khương Mịch thật sự có rất nhiều chuyện ân oán cá nhân.



Hơn nữa, chuyện Tân Nghiên Tuyết sống hay chết cũng chả liên quan gì đến hắn.



Vì thế, hắn gật đầu: “Bổn vương đáp ứng với nàng”



Có một lần bởi vì Tân Nghiên Tuyết, mà hai người bọn họ đã xảy ra tranh chấp, chiến tranh lạnh giằng co gần một tháng trời.



Mặc Phùng Dương cũng không muốn kéo dài tình trạng giằng co này mãi nữa.



“Thứ năm!”



Thấy Vân Khương Mịch còn muốn nói tiếp, Mặc Phùng Dương không vui, hắn hỏi: “Rốt cuộc nàng có bao nhiêu cái điều kiện? Nàng định giúp bổn vương như thế nào? Có thể gánh được những điều kiện này của bổn vương sao?”



Nàng không hề đưa ra một kế sách nào, thì dựa vào cái gì mà nàng lại liên tục ra điều kiện với hắn?



“Vậy được rồi, dù sao ta cũng không nghĩ ra được điều thứ năm là cái gì, trước hết cứ để như vậy đi”



Vân Khương Mịch bĩu môi: “À đúng rồi, điều thứ năm, ngươi phải trích ra cho ta mười vạn lượng bạc.”



Mặc Phùng Dương: “… Nàng là người thiếu bạc sao?”



Sao lại tìm hắn đòi tiền rồi?