Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 147




Đã lâu rồi nàng không được ăn thịt nướng.



Hôm nay thỏa mãn rồi!



Thấy nàng ăn hưởng thụ như thế, Mặc Lệ Nga nhìn thịt nướng trong tay, chậm rãi bỏ vào miệng.



Nàng ta nhẹ nhàng căn một miếng nhỏ, đã chuẩn bị xong tâm lí là không thể ăn…



Nhưng sau đó, hương thơm kì lạ kia khiến nàng ta rốt cuộc không thể kìm chế được!



Mặc Lệ Nga nhìn về phía Vân Khương Mịch với vẻ mặt kinh ngạc: “Món này ngon quá đi mất? Chị dâu, loại phương pháp này của ngươi là học từ ai vậy? Bổn công chúa đúng là chưa từng biết có thể ăn thịt như thế này?”



“Còn có thứ rau này, có thể ăn sống?”



“Ngự trù trong cung chỉ sợ là cũng không thể làm ra được mùi vị này mất?”



“Chị dâu, ta thật sự phục ngươi! Không vì gì khác, chỉ vì tài nghệ bếp núc này của ngươi!” Mặc Lệ Nga đã quên mất ngày thường kiêu căng tôn quý, bắt đầu ăn như hổ đói.



Vừa ăn như hổ đói, vừa nói không rõ lời: “Khó trách Thất ca ca sẽ sủng ái ngươi, chắc hẳn là cũng bị tài nghệ bếp núc này của ngươi chinh phục!” Nàng ta dường như đã quên đi khúc mắc giữa mình và ‘Vân Khương Mịch.



Lúc này mở miệng một tiếng “chị dâu”, gọi vô cùng thân mật.



Rất rõ ràng, Mặc Lệ Nga đã bị mỹ thực chinh phục.



“Đây gọi là gì?



Vân Khương Mịch hừ nhẹ một tiếng, dõng dạc nói: “Ta đã dám nói mình nấu ăn rất ngon, thì sẽ làm ra được món ăn còn ngon hơn thịt nướng.”



“Lẩu muội ăn qua chưa? Chắc không biết lẩu canh đâu nhỉ? Bít tết, pizza, hamburger muội cũng chưa nghe nói qua nhỉ?” Những thứ này, Mặc Lệ Nga đương nhiên chưa từng nghe quat Nàng ta kinh ngạc nhìn Vân Khương Mịch, thật lâu sau mới giơ ngón cái lên: “Chị dâu không hổ là chị dâu, lợi hại!”



“Ngày khác cũng làm cho ta nếm thử đi?” Nếm thử những thứ mỹ thực kì lạ mà nàng ta đến nghe cũng chưa từng nghe qua này!



“Không thành vấn đề!” Vân Khương Mịch đắc ý cười: “Thật ra bây giờ chúng ta còn thiếu một chút không khí, nếu như bây giờ mà có rượu xái hoặc rượu Thiêu Đao Tử… Kém nhất thì là bia hoặc rượu nho cũng được!”



“Theo lời nàng nói, những thứ rượu này đã xuất hiện trong không gian.



Nhưng nàng sợ vị công chúa này uống say, Đức Phi lại không tha cho nàng.



Thù oán giữa mẹ chồng nàng dâu hai người, càng kết càng sâu.



Cho nên nàng cũng chỉ là nghĩ thế thôi, trong lòng tính toán sau nay lúc nàng và Mặc Phùng Dương ăn thịt nướng, ngược lại là có thể để hắn nếm những thứ rượu ngon này.



Ánh mắt Mặc Lệ Nga nhìn về phía nàng đã càng thêm kinh ngạc.



Còn mang theo một tia kính nể khó mà phát hiện được.



Đó chính là ánh mắt sau khi bị mỹ thực chinh phục…



Một buổi thịt nướng hôm nay, xem như đã giảng hòa những khúc mắc giữa nàng.



Vân Khương Mịch cũng coi là thở dài một hơi.



Một bữa thịt nướng này của chị dâu em chồng hai người, ăn từ xế ăn đến chiều tối. Tuổi tác hai người vốn là cách nhau không xa, trò chuyện trên trời dưới biển rất nhanh kéo gần khoảng cách.



Tuy là tháng giêng, nhưng trước khi trời tối, lại rơi xuống một trận tuyết bồng bềnh.



Đèn sáng dưới mái hiên, bông tuyết bay dưới ánh đèn, vô cùng mỹ lệ.



Như Ngọc cầm theo đèn lồng tiến đến: “Vương Phi, Vương Gia và tiểu công tử đã về rồi”



“Tiểu công tử?” Mặc Lệ Nga ăn đến hai bên mặt đỏ ửng, nghe được ba chữ “tiểu công tử”, nghi ngờ nhìn về phía Vân Khương Mịch: “Ngươi thật sự đã sinh ra hài tử của gia đinh kia?” Nàng ta biết được việc này từ trong miệng Tân Nghiên Tuyết và Đức Phi.