Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 146




Thịt đã ướp gia vị xong, bà vú Trương bà mấy người nha hoàn đang chuẩn bị rau quả. Vân Khương Mịch vừa bưng nước ép táo sơn tra ra, Mặc Lệ Nga đã bước đến.



“Đây là gì?” Nhìn xem thứ đồ uống có màu lạ, nàng ta nhíu mà nói là ngươi muốn thừa cơ độc chết ta nhé?” Vân Khương Mịch: Đừng Thành kiến của người em chồng này với nàng, sợ là cả đời này cũng sẽ không sửa được.



Nàng bưng lên uống một ngụm, dùng hành động chứng minh cái này không có độc.



Nhìn thấy các hạ nhân ra ra vào vào bận rộn, Mặc Lệ Nga rất hiếu kì: “Ngươi đây là đang làm gì? Tại sao muốn bưng than ra ngoài, không chào đón bổn Công Chúa vào nhà “Cửu công chúa, có thể nghĩ mọi việc theo hướng tốt được không?” Vân Khương Mịch bất đắc dĩ giải thích: “Ta dự định làm thịt nướng, vừa đúng lúc mời muội cùng ăn thử”



“Thịt nướng? Là thứ gì?” Vẻ mặt Mặc Lệ Nga tràn đầy nghỉ ngờ.



Vân Khương Mịch không tiếp tục giải thích, chỉ tự tay có định giá nướng lại.



Nơi này không có giá nướng đặc chế, cho nên chỉ có thể †ìm một miếng lưới sắt, rửa thật sạch để thay thế.



Nàng thoa dầu lên trên, it đã cắt gọn vào. Thịt bò đã ướp thấm gia vị vừa đặt lên, tiếp xúc với dầu và lửa, nhanh chóng tỏa ra mùi thơm ngát kì lạ.



Mặc Lệ Nga sợ ngây người!



Nàng ta tự nhận, mình không phải là một công chúa háu ăn.



Bình thường cũng ăn chay nhiều, nên bây giờ không có hứng thú lắm với đồ mặn.



Nhưng bây giờ ngửi thấy mùi thơm khó mà kháng cự thế này, nàng ta lần đầu tiên sinh ra dục vọng muốn ăn thịt!



Nàng ta nhịn không được, nuốt nước miếng một cái, ngồi xuống đối diện Vân Khương Mịch: “Đây là nguyên lý gì?”



“Đây chính là thịt nướng, cam đoan sau khi muội nếm quá, sẽ không thể quên được mùi vị này” Vân Khương Mịch tỏ vẻ tự hào.



Không nói nhựng chuyện khác, một thân kỹ năng bếp núc đến từ thế kỉ hai mươi mốt này của nàng, ngay cả Mặc Phùng Dương cũng không thể kháng cự mà biến thành kẻ háu ăn, huống chỉ là Mặc Lệ Nga?



“Bổn công chúa mới không như thế” Mặc Lệ Nga còn đang cố giữ nguyên tắc của mình.



Nàng ta không thích ăn thịt, tuyệt đối sẽ không ăn thịt!



Dù là mùi hương kia…



Vân Khương Mịch nhanh chóng nướng xong một đĩa, nàng đưa đĩa cho Như Ngọc, phân phó đưa đến cho Vân Lan Thanh.



Vân Lan Thanh còn đang điều dưỡng thân thể, cũng không thể ăn quá nhiều dầu mỡ tanh cay. Nàng đã sai người chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng cho nàng ấy, nhưng mà ăn một chút nếm thử hương vị cũng được.



Xoay đầu lại, đã thấy Mặc Lệ Nga tự mình khởi động rồi.



Nhưng bởi vì quá nóng, suýt nữa bỏng lưỡi, nàng ta lại vội vàng để đũa xuống, nhíu mày nhìn thịt trong đĩa.



Thấy bị Vân Khương Mịch bắt tại trận, nàng ta ngượng ngùng cười cười.



Bộ dáng kia cũng thật đáng yêu.



Vân Khương Mịch cười khế, cầm lấy rau xà lách đã được rửa sạch ở một bên, dùng đũa gắp thịt lên, chấm vào trong đồ chấm, lúc nào mới đặt vào trong xà lách.



Nàng cuốn rau xà lách lại, đưa cho Mặc Lệ Nga: “Nếm thử xem?”



“Cái, cái lá rau này không phải còn sống à? Có thể ăn được?” Mặc Lệ Nga bán tín bán nghi nhận lấy.



Trong lúc hỏi han, Vân Khương Mịch đã lại cuốn một miếng thịt.



Nàng vẫn như khi nấy trả lời Mặc Lệ Nga xem nước táo sơn tra có độc hay không, trực tiếp bỏ vào miệng.



Dùng hành động thay thế câu trả lời, là câu trả lời trực tiếp nhất.



Thịt nướng vào miệng, hương vị thơm ngon ngào ngạt kia, xen lẫn với vị tươi mát của rau xà lách. Vân Khương Mịch nhịn không được mà nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.