Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 143




Mẹ của Vân Lan Thanh chết, thì cũng không còn bằng chứng có thể chứng minh Vân Lan Thanh không phải là con gái của bà ta.



Nàng ấy là con riêng của Vân Bách Tùng, thì sau này cho dù khi lớn lên không giống bà thì vẫn sẽ giống Vân Bách Tùng…



Cho nên những năm gần đây, đều nói ngoại hình Vân Lan Thanh giống Vân Bách Tùng.



Mà bản thân Vân Bách Tùng cũng chưa từng nghỉ ngời Cho dù ông ta không thương Vân Lan Thanh, nhưng thực chất sâu bên trong vẫn là huyết mạch tương liên.



Chuyện hôm nay khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc ngỡ ngàng.



Không ai ngờ rằng, mười lăm năm trước còn có một câu chuyện như thế này.



Nhìn thấy hai chân Vân Lan Thanh giãm trên mặt đất, lúc này Vân Ngọc Linh mới lấy lại tinh thần: “Ngươi không chết?!” Làm gì có quỷ nào có thể đặt hai chân xuống đất?!



Bọn họ đúng là bị hai con nha đầu thối này lừa gạt?!



“Đúng! Ta không chết! Nếu ta chết, chẳng phải sẽ như ý các người hay sao?! Các người năm lần bảy lượt muốn hại chết ta, lần này hẳn là rất thất vọng nhỉ?!” Vân Lan Thanh thét lên với Vân Ngọc Linh.



Đả kích đến liên tục khiến nàng ấy nhất thời không tiếp thu được, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.



Vân Lan Thanh ngất đi.



Vân Khương Mịch nhanh chóng dìu nàng ấy lên giường, lúc này ngỗ tác lại tiến lên tiếp lời, nói là đã dùng nước sôi nấu qua, độc trong bát sứ viền vàng kia đã được lấy ra hết.



Cho nên chuyện Vân Ngọc Linh hạ độc Vân Lan Thanh, nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ.



Chân tướng lần lượt xuất hiện trong câu chuyện này, khiến bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt.



Vân Khương Mịch hít sâu một hơi, đè xuống uất khí trong lòng.



Nàng tạm thời không có kết luận, chỉ quay đầu nhìn về phía Vân Bách Tùng, lạnh lùng mà hỏi: “Ứng Quốc Công, chuyện này ông thấy thế nào?”



“Phải xử lí đứa con gái này của ông như thế nào mới tốt đây?



Vân Bách Tùng không ngờ rằng Vân Khương Mịch sẽ để cho ông quyết định phải xử lí Vân Ngọc Linh như thế nào.



Trong lúc nhất thời, ông ngây người ra, chỉ thấy trong mắt Vân Ngọc Linh lóe lên một tia vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía ông ngập tràn chờ mong.



Bình thường cha thương nàng ta nhất…



Nhưng một giây sau, lại nghe Vân Khương Mịch hững hờ nói: “Ứng Quốc Công cần phải suy nghĩ kĩ nên trả lời như thế nào! Việc này bổn Vương Phi còn phải bẩm báo lên phụ hoàng, nếu ông có sai lầm, bất công mà để phụ hoàng biết được…” Nàng lấy Mặc Quốc Thiên ra dọa ông!



Mà người Vân Bách Tùng sợ nhất, lại chính là Mặc Quốc Thiên.



Lời đến khóe miệng, nhưng ông lại lập tức nuốt xuống, cười khổ nói: “Việc này phải để ta suy nghĩ thật kỹ!”



“Phải để ta suy nghĩ thật kỹ!”



“Suy nghĩ thật kỹ cũng được, dù sao hôm nay ta còn nhiều thời gian” Ý này chính là, nếu Vân Bách Tùng không cho một câu trả lời chính xác hài lòng, Vân Khương Mịch sẽ ngồi lỳ ở phủ Ứng Quốc Công!



Vân Bách Tùng lập tức khó xử, nụ cười trên mặt cứng đồ.



Vân Ngọc Linh hận đến mức suýt nữa đã nghiến nát răng, nắm hai tay thật chặt: “Vân Khương Mịch, hôm nay ngươi không đưa ta vào chỗ chết thì sẽ không bỏ qua đúng không?”



“Nếu không có ta, ngươi đã dồn Lan Thanh vào chỗ chết” Vân Khương Mịch quay đầu nhìn nàng ta, cười như không cười: “Thế nào? Thiết lập dịu dàng hiểu lòng người này của ngươi không diễn nổi nữa à?” Vân Ngọc Linh không cam tâm mà im lặng.



Trần thị muốn cầu tình, thấy sắc mặt Vân Bách Tùng cực kì khó coi, cũng không dám tùy tiện mở miệng nữa.



Trong lúc nhất thời, hai mẹ con bà ta cũng không dám thở mạnh.



Thật lâu sau, Vân Bách Tùng mới cắn răng nói: “Ngọc Linh dám ra tay nặng với em gái ruột của mình như thế này, thật sự khiến vi phụ đau lòng!”