Nàng cầm lấy một tách trà không, đổ nửa tách nước lạnh từ trong ấm, lại lấy một thanh dao găm ra từ trong tay áo.
Thấy nàng thế mà lại mang theo dao găm, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Minh Vương Phi này, quả thực là quá lớn gan!
Có Vương Phi nhà ai lại giống như nàng không, lại còn mang theo dao găm bên người?!
Thấy nàng đi gần về phía mình, trong mắt Vân Bách Tùng lóe lên một tia e ngại, vô thức lùi về sau hai bước, nhìn chăm chăm vào dao găm trong tay nàng: “Ngươi, ngươi muốn làm gì” Vân Khương Mịch không trả lời.
Nàng vung dao găm lên… chỉ thấy Vân Bách Tùng hô đau một tiếng.
Đầu ngón tay của ông bị cắt rách, máu tươi nhỏ vào trong tách trà.
“Ngươi làm gì thế?” Vân Bách Tùng cau mày, vẻ mặt đau đớn.
“Chỉ muốn hai người nhỏ máu mà thôi, không mất mạng” ‘Vân Khương Mịch không nhìn ông chút nào, đi đến bên cạnh Vân Lan Thanh, dịu dàng nói: “Lan Thanh, cho tỷ hai giọt máu!” Trải qua chuyện tối qua, Vân Lan Thanh đã vô cùng tin tưởng nàng.
Nàng ấy không nói hai lời, cầm lấy dao găm cứa rách ngón †ay, cũng nhỏ máu tươi vào trong tách trà.
Mọi người nghỉ hoặc, khó hiểu mà nhìn nàng.
Ánh mắt Vân Khương Mịch lại nhìn chăm chăm vào hai giọt máu trong tách trà, chỉ thấy máu của Vân Bách Tùng và Vân Lan Thanh, nhanh chóng dung hòa vào nhaul Ánh mắt nàng chấn động!
Vân Lan Thanh là con gái của Vân Bách Tùng, nhưng lại không phải con gái của Trần thị!
Vân Khương Mịch sắc mắt nhìn về phía Trần thị: “Mẹ ruột của Lan Thanh, rốt cuộc là ai?!” Bây giờ có thể xác định một chuyện, Vân Lan Thanh năm đó rất có thể là con riêng của Vân Bách Tùng, đồng thời cũng bị Trần thị phát hiện.
Nhưng bà ta cũng không kinh động đến Vân Bách Tùng.
Trần thị không trả lời.
Cho đến khi dao găm trong tay Vân Khương Mịch nhắm ngay cổ Vân Ngọc Linh.
Lấy mạng nhỏ của Vân Ngọc Linh để uy hiếp Trần thị, một chiêu này đúng là bách phát bách trúng.
Gương mặt Trần thị lập tức rũ xuống: “Mẹ ngươi năm đó là nữ tử thanh lâu, sau khi được lão gia chuộc thân, vẫn luôn ở lại trong căn nhà được lão gia mua ở bên ngoài”
“Lão gia luôn cho rằng ta không biết chuyện này, nhưng thật ra cái gì ta cũng biết”
“Sau này, ta phát hiện mẹ ngươi mang thai, đã thiêu rụi căn nhà kia”
“Mẹ ngươi may mắn thoát chết, lão gia lại cho rằng bà ta đã chết… Khi đó bà ta sắp lâm bồn, ta cũng sắp lâm bồn” Ở trong bóng tối, có một số chuyện chính là trùng hợp như thế.
Con gái của Trần thị chết, nên đã ôm con gái của thanh lâu nữ tử kia về, cũng chính là Vân Lan Thanh, xem như con gái mình.
Mà tất cả những chuyện này, Vân Bách Tùng lại không biết chút nào!
Bây giờ nghe Trần thị nói, ông trợn tròn mắt.
Cả người ngơ ngác ngồi sập xuống ghế, trong nháy mắt đã như già đi mấy chục tuổi, một câu cũng không nói nên lời.
Ngược lại là Vân Lan Thanh, nàng ấy rốt cuộc không khống chế được, lảo đảo bước xuống giường, nắm chặt lấy Trần thị, cuồng loạng mà hỏi: “Vậy mẹ ta đâu? Mẹ ta đâu?!”
“Mẹ ngươi chết rồi” Trần thị bình thản nói: “Ta phái người đi cướp con của bà ta, bà ta đi chân trần đuổi theo một dặm”
“Trong đêm không thấy đường, tuyết đọng lại dày, đường đêm trơn trượt, bà ta ngã vào trong sông Hộ Thành” Trong thời tiết khắc nghiệt như thế, lại vừa mới sinh con, cho dù là cứu lên được, sợ là cũng vô ích thôi.
Nhưng Trần thị căn bản không có ý muốn cứu!