Ọe…
Trong lòng Vân Khương Mịch cảm thấy buồn nôn.
Đẳng cấp trà xanh này, cao hơn Tân Nghiên Tuyết nhiều lắm!
“Ý của phụ hoàng là muốn điều tra rõ việc này! Cho nên cố ý cho phép bổn Vương Phi mang theo pháp y đến đây khám xác, trả cho Lan Thanh một lời công bằng” Trần thị nghe thấy thế thì không vui.
“Minh Vương Phi đây là có ý gì?” Bà ta nhíu mày nhìn nàng: “Lan Thanh là tam tiểu thư của phủ Quốc Công chúng ta! Chẳng lẽ con bé đột nhiên qua đời là do chúng ta hạ độc ám hại à?”
“Lan Thanh đã chết, còn muốn xé thi thể ra để khám xác, đây là mạo phạm đến con bé”
“Nếu ngươi muốn khám xác thì trước hết phải bước qua xác ta! Nếu không ta là người đầu tiên không cho phép!”
“Bà nói không đồng ý thì không đồng ý à?” Nhìn bộ dạng kích động của Trần thị, Vân Khương Mịch lạnh lùng nở nụ cười.
Tại sao bà ta kích động như thế, nàng còn không biết à?
“Dì Trần, bà kích động như thế, làm đủ mọi cách để ngăn cản ta khám xác. Chẳng lẽ là vì… chột dạ?” Vẻ chột dạ trong mắt Trần thị chợt lóe lên: “Ai chột dạ?
Lan Thanh là con gái ruột thịt của ta, chẳng lẽ con bé lại do ta hại chết hay sao?”
“Nếu đã như thế thì bà kích động làm gì?” Vân Khương Mịch buồn cười nhìn bà ta: “Lan Thanh rốt cuộc tại sao lại chết, pháp y kiểm tra một chút là sẽ biết thôi”
“Nếu Lan Thanh bị người ta hạ độc hãm hại thật, thế thì chẳng phải sẽ có thể trả lại công bằng cho nàng, báo thù cho nàng sao?” Trần thị bị nghẹn á khẩu, không trả lời được!
Nhưng tính tình ba ta vốn ngang ngược, cho dù không tìm được lý do để phản bác Vân Khương Mịch, bà ta cũng sẽ khóc lóc ăn vạ không cho nàng khám xác: “Tóm lại, hôm nay ta sẽ không cho bất kì ai đụng đến thi thể của Lan Thanh!”
“Ai dám đụng đến, ta liều mạng với kẻ đó!” Nhìn dáng vẻ bà ta khóc la om sòm, Vân Khương Mịch cười một tiếng.
Thứ nàng không sợ nhất, chính là người khác khóc lóc om sòm!
Còn thật sự nghĩ rằng nàng không trị được bà ta?
‘Vân Khương Mịch cũng không muốn nói nhiều với bà ta, chỉ vung tay lên, ra lệnh cho Ngự Lâm quân sau lưng mình: “Trần thị nhìn thấy bổn Vương Phi nhưng không quỳ xuống thỉnh an, là một tội”
“Ngăn cản bổn Vương Phi làm việc, là hai tội!”
“Hai tội cùng phạt, kéo xuống đánh ba mươi gậy!” Nghe nói như thế, Trân thị trợn mắt!
Tiểu tiện nhân này, thật sự có can đảm đánh bà ta?!
“Vân Khương Mịch! Ngươi dám!” Bà ta tức tối nhìn Vân Khương Mịch, lời vừa thốt ra đã bị tát một cái thật mạnh lên mặt.
Lực trong cái tát này rất lớn, Trần thị không đứng vững được, lảo đảo ngã thẳng lên mặt đất. Trên mặt rất đau rát, bà †a ôm mặt nhìn về phía Vân Khương Mịch bằng ánh mắt không thể tin được: “Ngươi dám đánh ta?!”
“Gọi thẳng tục danh của bổn Vương Phi, vốn nên vả miệng hai mươi cái! Bổn Vương Phi có lòng thiện, chỉ phạt ngươi một cái tát mà thôi” Nàng cúi người, nhìn Trần thị đang rất chật vật: “Dì Trần, bà nên cảm kích bổn Vương Phi đã nhân từ!” Dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, đạp thẳng lên ngực Trần thị không chút do dự: “Bà vừa mới nói, muốn khám xác cho Lan Thanh thì phải bước qua xác bà”
“Bổn Vương Phi đây chẳng phải đã bước qua rồi sao?” Vân Khương Mịch lạnh lùng nở nụ cười, gương mặt nhỏ của nàng lạnh như băng: “Kéo xuống! Đánh!”
Chẳng ai ngờ rằng, Vân Khương Mịch hôm nay sẽ không nể mặt như thế.
Nói đánh là đánh!