Lúc này, Vân Khương Mịch đã mang theo pháp y vào cửa.
Sau lưng còn có vài Ngự Lâm quân, vừa nhìn là đã biết, việc nàng mang theo pháp y đến đây đã được Mặc Quốc Thiên gật đầu đồng ý.
Nếu không, tại sao Ngự Lâm quân lại có thể xuất hiện ở phủ Ứng Quốc Công cơ chứ?!
Vân Bách Tùng cảm thấy không thể khinh thường được.
Ông bước nhanh về phía trước, nhìn Vân Khương Mịch với sắc mặt âm trầm: “Minh Vương Phi, hôm nay trong cung ngươi còn chưa làm ta khó xử đủ à? Còn muốn dẫn người đến phủ Quốc Công gây chuyện?”
Nàng lạnh mắt nhìn Vân Bách Tùng: “Ứng Quốc Công thấy bổn Vương Phi còn chưa thỉnh an hành lễ mà đã hùng hổ chất vấn ta”
“Dựa theo pháp lệnh của triều đình, đây là tội gì?”
“Ngươi uy hiếp ta?!” Vân Bách Tùng trừng mắt nhìn như muốn ăn thịt nàng, trừng to như chuông đồng.
“Đúng thế! Có vấn đề gì không?” Vân Khương Mịch thừa nhận không chút do dự!
“Ngươi…” Vân Bách Tùng lại kinh ngạc!
Vân Lan Thanh mời Trần thị và Vân Ngọc Linh đi theo.
Ban đầu, hai mẹ con họ còn muốn phản kháng.
Nhưng Ngự Lâm quân nói, Minh Vương Phi ra lệnh phạt đòn…
Lập tức ngoan ngoãn lại.
Tốc độ nhát gan nhanh hơn ai hết.
Thấy được Vân Khương Mịch, Vân Ngọc Linh thân mật bước lên khoác tay nàng: “Đại tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
“Vân nhị tiểu thư, đừng lôi kéo làm thân với bổn Vương Phi” Vân Khương Mịch đẩy tay nàng ta không khách sáo chút nào: “Hôm nay bổn Vương Phi đến là có mang theo công vụ!
Phụng mệnh của phụ hoàng, đến điều tra nguyên nhân cái chết của Vân Lan Thanh” Tay của Vân Ngọc Linh cứng đờ, cứng lại giữa không trung.
Nụ cười trên mặt nàng ta cũng cứng lại.
Vân Khương Mịch mang dáng vẻ xử lý việc công, gọi nàng †a là Vân nhị tiểu thư.
Thế nhưng lại gọi Vân Lan Thành là Lan Thanh, đây chẳng phải là cố ý xa lánh nàng ta, nghiêng về phía Vân Lan Thanh à?!
“Vâng, Minh Vương Phi.” Sau khi tỉnh hồn lại, Vân Ngọc Linh cười ngượng ngùng lùi về sau hai bước , thỉnh an nàng rất cung kính.
Trên mặt nàng ta không còn vẻ quẫn bách khi nấy, khả năng trở mặt nhanh chóng này khiến Vân Khương Mịch tặc lưỡi.
“Nghe nói Lan Thanh tối hôm qua đau bụng không nhịn nổi, đến sáng nay đã tắt thở. Phụ hoàng nói, Lan Thanh là tiểu †hư nhà quan, lại là em gái của bổn Vương Phi..” Dừng một chút, khóe mắt nàng liếc nhìn về phía Vân Ngọc Linh.
Chỉ thấy nàng ta mặt không đổi sắc, không chút chột dạ nào.
Mà còn vì những lời này của nàng, mà đưa tay lên lau nước mắt, ra vẻ đau lòng.