Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bảo vệ: |TTT| Bonus 11: Lần đầu tiên đánh đòn
Tô An phải mất một khoảng thời gian mới hiểu được, công việc của cậu sẽ không có lúc nào được nghỉ ngơi.
Hàn Hữu Minh cho cậu một căn nhà, nhưng mà không phải ngày nào cũng đến cɦịƈɦ cậu.
Vị tổng tài này rất bận, người ngoài đồn hắn nuôi mười mấy tiểu thần tượng, sống rải rác khắp các khu giàu nghèo khác nhau trong thành phố này.
Tô An nằm nhoài trên cửa sổ căn nhà mới, nhìn mưa tạt vào cửa, đột nhiên chú cá heo nằm trong mông cậu rung rung.
Sau đó là điện thoại bàn vang lên.
Số điện thoại này chỉ có Hàn Hữu Minh biết.
Tô An xiêu xiêu vẹo vẹo mà vội vàng chạy tới tiếp cuộc điện thoại, sốt sắng nói: “Hàn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh ở đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát, nói: “Tôi cho người đến đón em, em chuẩn bị xuống nhà đi.”
Tô An sửng sốt một chút: “Hàn… Tổng…”
Hàn Hữu Minh đã cúp điện thoại.
Tô An được Hàn Hữu Minh mang về nhà là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, chỉ sang hôm sau, Hàn Hữu Minh đã dẫn cậu đến căn nhà mới này.
Sau ngày đó, mỗi lần Hàn Hữu Minh muốn cɦịƈɦ cậu, luôn luôn sẽ tới nơi này.
Nửa tháng trở lại, đây là lần đầu tiên Hàn Hữu Minh muốn đưa cậu về nhà.
Ô tô màu đen lao nhanh trong cơn mưa rả rích, Tô An xoa xoa cửa sổ, nhỏ giọng hỏi tài xế: “Hôm nay tâm tình Hàn tổng không tốt sao?”
Tài xế trầm mặc một lát, cẩn thận nhắc nhở: “Hôm nay Hàn tổng đã uống rượu.”
Tô An nằm nhoài trên cửa sổ xe nhìn mưa, trong lòng không hiểu sao mà khẩn trương lên.
Xuống xe, rồi vào nhà.
Tóc tai và cả cằm Tô An còn dính vài giọt nước, giống như động vật nhỏ có lông bù xù bị xối nước, ướt nhẹp mà mở to mắt mờ mịt nhìn chung quanh.
Hàn Hữu Minh đứng trên cầu thang vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Tô An căng thẳng trong lòng, nhút nhát đi từng bước từng bước chậm rãi: “Hàn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh nhìn cậu lên lầu, dựa vào tường ôm cánh tay, giở giọng ra lệnh nói: “Cởϊ qυầи áo.”
Tô An đứng trên hành lang mà luống cuống tay chân: “Hàn tổng… Ở… Ở đây sao?”
Truyen DKM.com
Hàn Hữu Minh lạnh lùng nói: “Nếu như em không ngoan ngoãn chuẩn bị tinh thần để nghe tôi, thì cút đi ngay lập tức.”
Tô An tủi thân đỏ cả vành mắt, ngón tay run rẩy, nghe lời đứng trên hành lang bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Áo khoác, hoodie, quần, chỉ còn dư lại đôi tất trắng và chiếc quần tam giác bọc mông.
Hàn Hữu Minh nói: “Qυầи ɭóŧ cũng phải cởi.”
Tô An nghẹn ngào nhắm mắt lại, xấu hổ cởϊ qυầи lót, cả người bóng loáng trần trụi đứng trước mặt Hàn Hữu Minh: “Hàn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh ôm lấy thân thể ấm áp mảnh khảnh của cậu giam vào trong lồng ngực, lẩm bẩm: “An An ngoan, có phải là em rất thích con cá heo kim chủ tặng em không, hả?”
Da thịt Tô An sợ đến phát run, nhẹ giọng thở dốc: “Ưm… Thích ạ… Thích cá heo lắm…”
Hàn Hữu Minh nói: “Nằm lên tường, nâng cái mông lên.”
Tô An nghe lời mà nằm nhoài lên vách hành lang, chu chu cái mông tròn lẳn trắng mịn lên: “Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh rút thắt lưng ra, gập đôi để thử lực vào lòng bàn tay, sau đó quất “chát chát” lên cái mông trắng nhỏ của Tô An.
Tô An khóc lóc run run một chút: “A…”
Cặp mông thịt trắng mịn bị đánh đến run một cái, hiện lên một vết roi hồng hồng.
Nỗi khát máu và bạo lực trong lòng Hàn Hữu Minh triệt để bị bộc phát, hắn hung ác tàn nhẫn mà đánh liên tục vào: “Đau không!”
Tô An khóc lóc vặn vẹo cái mông: “Đau… Hu hu… Hàn tổng… Hàn tổng… Đau… A…”
Hàn Hữu Minh ngã người áp vào lỗ tai cậu, dùng giọng trầm thấp như một con thú hoang chuẩn bị săn con mồi nói: “Sau này còn đau hơn, ngoan ngoãn nhịn cho tôi.”