Tiểu Thần Tượng

Chương 42: Bonus 10




Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Bonus 10: Vũ đạo không đạt tiêu chuẩn

Thầy dạy nhảy cau mày đỡ Tô An dậy: “Cậu bị cái gì vậy Tô An?”

Bên trong cái mông Tô An kẹp một chú cá heo run lắc cuồng nhiệt, hai gò má vì xấu hổ mà đỏ ửng, run giọng nói: “Thầy ơi tôi… Tôi không sao… Vừa nãy… Vừa nãy không cẩn thận…”

Thầy dạy nhảy nói: “Cẩn thận một chút đi, đã sắp đến lúc lựa người ra mắt rồi, lúc này mà để bị thương thì chẳng có ai cứu được cậu đâu.”

Tô An cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn thầy… Tôi… A… Tôi sẽ chú ý… Chú ý…”

Thầy dạy nhảy vỗ vỗ tay tập hợp các thực tập sinh trong phòng: “Đến đây, tập trung mau, chúng ta luyện tập lại bài vũ đạo hôm qua một lần nữa.”

Tô An đi lẹp xẹp đến như chú vịt con, lặng lẽ đứng trong góc ở hàng cuối cùng.
Thầy dạy nhảy vỗ tay bắt nhịp: “Sẵn sàng… Da da da, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, hai hai, ba bốn da da da da, ba hai, ba bốn… Tô An nâng cái chân cậu lên! Bốn hai, ba bốn Tô An!!!”

Thầy dạy nhảy sắp tức điên lên: “Tô An cậu bị cái quái gì thế! Bị đụng xe sao? Bị liệt nửa người hả! Nâng chân lên nâng lên nâng lên! Mắt cá chân phải cao bằng cùng eo cao, đó là eo cậu hả? Đó là bắp chân của cậu cơ!”

Tô An là người có điều kiện ngoại hình tốt nhất trong số những thực tập sinh này, cho nên cấp trên đã cố ý dặn phải huấn luyện thật nghiêm khắc.

Để thu được kết quả rằng kỹ năng nhảy múa của Tô An từ mức như một con vịt vẩy nước tiến bộ lên mức mà giám đốc có thể chấp nhận, chẳng lẽ thầy dạy nhảy của cậu không thể phun máu chó đầy đầu hay sao.
Tô An sắp khóc lên: “Thầy ơi… Hu hu… Dạ… Xin lỗi…” Cậu vừa khóc vừa nhẫn nhịn sự tê dại trong vách ruột mà dùng sức nhấc chân, rốt cuộc nhấc được đến độ cao yêu cầu của động tác.

Thầy dạy nhảy đỡ trán thở một hơi, bất lực nói: “Được rồi, chúng ta làm lại lần nữa.”

Xuyên suốt lớp vũ đạo buổi sáng, cái mông Tô An đều bị chú cá heo hành hạ đến mức dục tiên dục tử.

Mỗi một động tác đều sẽ chèn ép làm chú cá heo thay đổi phương hướng, cái miệng nhô của của cá heo lần lượt từng tấc thịt trong vách ruột cậu. Nhưng mà cảm giác cũng không đau đớn lắm, chỉ làm cho cậu xấu hổ đến mức đầu ngón tay cũng phát run. Đọc truyện tại truyendkm.com

Khi nào mới có thể kết thúc… Khi nào… Mới có thể lấy ra chứ?

Tô An nhát gan, chuyện gọi điện thoại hỏi kim chủ có thể lấy đồ vật trong mông ra hay không, có đánh chết cậu cũng không dám hỏi.
Vì vậy, mãi đến khi buổi huấn luyện lúc chiều kết thúc, xe của Hàn Hữu Minh đậu dưới lầu đón cậu, Tô An vẫn xấu hổ đi đứng buồn cười như con vịt, bộ dạng kẹp chú cá heo muốn khóc mà không dám khóc, ngồi ở trong xe mềm nhũn nghẹn ngào: “Hàn tổng ơi…”