Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt

Tiểu Thần Tiên Hệ Liệt - Chương 89




Một ngày bận rộn kết thúc.

Chỗ ở của Liên Phong cách cửa hàng không xa, vào giờ cao điểm đi bộ so với đi xe còn nhanh hơn, hai người vai sánh vai yên tĩnh cùng nhau đi về, dưới ánh tà dương chiếu ra vệt bóng dài hằn trên gạch đá ven đường. Trên đường truyền đến tiếng xe ô tô, mùi thơm thức ăn từ cửa sổ nhà ai bay ra, túm năm túm ba học sinh tiểu học đội mũ vàng nho nhỏ bắt mắt cười đùa đi ngang qua, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng trên đầu, lộ ra khiến lòng người mềm mại ấm áp.

Sự tình phòng nghỉ ngơi qua đi, Từ trưa Liên Phong không bày tỏ ra cái gì khác thường nữa, vừa an vị trước máy tính sau quầy đánh máy, toàn bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Sao Chổi Nhỏ một bụng điều muốn hỏi lại không biết nên hỏi từ đâu, nghẹn đến sắp rụng sạch lông rồi.

Thật sốt ruột a! Cũng không biết gấp cái gì, nhưng nói chung là rất sốt ruột... Sao Chổi Nhỏ lo lắng đem mũ bóng chày kéo thấp xuống, dùng khóe mắt len lén liếc Liên Phong.

Kết quả Liên Phong cũng đang liếc hắn, tự tiếu phi tiếu.

Sao Chổi Nhỏ mặt nóng lên, cấp tốc dời đi ánh mắt.

"Đưa tay cho anh." Liên Phong nói.

Sao Chổi Nhỏ còn không phản ứng lại, tay trái của mình đã bị tay phải Liên Phong nắm chặt, mười ngón quấn quýt, ngón tay chạm nhau cảm giác liền ấm áp.

Vì vậy hai người tay cầm tay hướng đi về nhà.

Đi một hồi, Sao Chổi Nhỏ sốt sắng nói: "Tay em toát mồ hôi."

Liên Phong tay nắm thật chặt: "Anh cảm thấy được."

Sao Chổi Nhỏ lau cái trán: "Trán cũng toát mồ hôi."

Liên Phong dùng mu bàn tay xoa xoa trán cho hắn, lộ ra nụ cười trìu mến nói: "Thằng nhóc ngốc."

Sao Chổi Nhỏ bị nụ cười của hắn lung lay một chút, thần sắc càng hoảng hốt, bước đi nhất thời bắt đầu cùng tay cùng chân!

Liên Phong nhẫn cười nhắc nhở: "Thời điểm bước chân trái duỗi tay phải, ngược lại duỗi tay trái."

"Em đã lâu không có phạm vào loại sai lầm cấp thấp này..." Sao Chổi Nhỏ ngượng ngùng thay đổi lại.

Hai người trở về nhà, ngày hôm nay Liên Phong không giống như mọi ngày trước đi chuẩn bị bữa tối, mà là trực tiếp đi vào thư phòng, mở máy vi tính ra, đánh chữ dùng máy in in ra, sau đó đối với Sao Chổi Nhỏ đang yên lặng ngẩn người trên ghế sô pha trong phòng khách ngoắc ngoắc tay, nói: "Tới đây một chút."

Mang theo một loại mong chờ mà chính mình cũng không biết từ đâu tới, Sao Chổi Nhỏ đến đứng bên người Liên Phong.

Liên Phong ngồi trên ghế xoay rộng sau cái bàn kia, vỗ vỗ đùi lớn, hống dụ nói: "Ngồi lại đây, ngoan."

"Trên đùi?" Sao Chổi Nhỏ chần chờ một chút, lời còn chưa dứt, liền bị Liên Phong nắm cổ tay lôi xuống, thuận thế ngã ngồi trên đùi của hắn, đôi cánh tay ngay sau đó từ phía sau vòng qua đây, đem Sao Chổi Nhỏ vây quanh trong ngực mình, Liên Phong trong tay đóng dấu giấy run lên, phát ra thanh thúy tiếng vang.

"Bắt đầu lên lớp." Liên Phong nghiêm túc nói.

Sao Chổi Nhỏ nhỏ giọng hỏi: "Không phải vẫn luôn là ăn cơm xong mới lên lớp sao?"

"Bây giờ Thiên lão sư không đợi kịp." Liên Phong nói, tiếng nói từ tính đến khiến lòng run sợ, "Tiết học này chúng ta vẫn là học nhận thức chữ."

Tầm mắt Sao Chổi Nhỏ rơi vào trang giấy trong tay Liên Phong, những ngày qua hắn đã học được rất nhiều chữ, có thể tự xem một chút văn bản đơn giản.

Liên Phong lấy ngón tay chỉ vào từng chữ trên giấy, giọng điệu chính trực, thật sự giống như đang dạy nhận thức chữ, từng chữ từng chữ thì thầm: "Anh yêu nhất Sao Chổi Nhỏ, anh là Ma Tước tiên sinh phía sau em, anh đã yêu em rất lâu."

Sao Chổi Nhỏ bất an uốn éo, mở to hai mắt vội vàng phân biệt câu chữ phía dưới.

Liên Phong dừng một chút, thì thầm: "Anh nghĩ muốn cùng em yêu nhau, em có thể đồng ý không?"

"Ách..." Sao Chổi Nhỏ nhất thời hô hấp không thông, tim dường như bị ai bóp một cái, đột nhiên co rụt lại.

"Tốt, anh muốn đố em." Bỗng nhiên, giọng điệu Liên Phong biến đổi, giống như ngày thường vẫn khảo sát Sao Chổi Nhỏ nhận thức chữ, chỉ vào một hàng chữ phía dưới, trầm giọng nói: "Đọc đoạn thoại này."

Sao Chổi Nhỏ liếm liếm đôi môi phát khô, nói ra: " Em đồng ý, em cũng yêu thích anh."

Liên Phong tiếp tục thâm tình đọc lời thoại phía dưới: " Anh yêu em, anh thích màu tóc như ánh tà dương rực rỡ ấm áp của em, anh thích đôi mắt nóng chảy hoàng kim sáng ngời mà thuần túy của em, anh thích bộ lông cực nóng rực của em, anh thích em lúc ngủ dùng tay phải nắm ngón tay của anh, anh thích bộ dáng em kiêu ngạo, bộ dáng em đơn thuần, bộ dáng em sung sướng, bộ dáng em hồ đồ, bộ dáng em ỷ lại anh, bộ dáng em nhìn anh đỏ mặt,...tất cả bộ dáng của anh." (ôi... tôi chết mất...) 1

Ma Tước tiên sinh vào giờ phút này quả thực đã hóa thân thành một vị thi nhân!

Sao Chổi Nhỏ xem không hiểu lắm văn tự phía dưới, vì vậy buông thả mà tự do phát biểu: " Kia em cũng vậy a, cái gì của anh em cũng đều thích hết, anh dạy em thật nhiều loại sự tình của nhân loại, vừa kiên trì, vừa ôn hòa, nói chuyện cũng rất ôn nhu... Hơn nữa cười rộ lên đặc biệt soái."

Liên Phong dán vào lỗ tai của hắn cười khẽ một tiếng.

"Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều rất nhiều..." Sao Chổi Nhỏ hơi ủ rủ, "Thế nhưng em nói không được."

Dù sao mới vừa thoát nạn mù chữ chưa bao lâu, cũng không thể làm văn làm thơ được.

"Không sao, anh đều hiểu." Liên Phong lắc đầu một cái, tiếp tục từ từ như dạy tiểu hài tử, kiên nhẫn đọc tiếp một đoạn văn: " Đàm luận ý nghĩa của yêu thương chính là, anh chỉ thích em, không thích người khác, anh sẽ toàn tâm toàn ý mà sủng ái em, cho em mỗi ngày đều trải qua vui sướng, trong lòng anh chỉ muốn một mình em, ánh mắt anh chỉ sẽ vì em mà dừng lại, anh chỉ có thể đối với một mình em làm ra hành động thân mật, anh vĩnh viễn không lừa dối em, cả đời này cùng với em... Mà em đối với anh, cũng giống như nhau, em nguyện ý như vậy phải không?"

Còn không đợi Liên Phong chỉ đến phía dưới, Sao Chổi Nhỏ liền dẫn đầu cướp nói: "Em nguyện ý như vậy."

"Chúc mừng chúng ta." Liên Phong nhẹ nhàng quay mặt Sao Chổi Nhỏ, chạm chạm đôi môi hắn, ôn nhu nói: "Chúng ta nói chuyện yêu đương đi."

Sao Chổi Nhỏ một trận miệng khô lưỡi khô, ấn lại trong lòng nói: " Tim em hiện tại đập nhanh đến mức như bị một trăm con hạo thiên khuyển truy sát! Nói chuyện yêu đương đều là thế này phải không?"

Liên Phong siết chặt vòng tay bên hông Sao Chổi Nhỏ, học giọng điệu của hắn, trêu nói: " Đều là như vậy, hiện tại tim anh đập nhanh đến mức như bị một trăm thợ săn nhắm vào."

Sao Chổi Nhỏ kích động đến mức chập mạch não, bắt đầu ăn nói linh tinh: " Kia nói chuyện yêu đương đối với tim không tốt."

Liên Phong nhẫn cười: " Phải a, nhưng mà chúng ta cam tâm tình nguyện."

Sao Chổi Nhỏ cảm khái nói: " Đây chính là sức mạnh của ái tình." 1

Liên Phong thật sâu sắc cảm giác nếu không nhanh chóng thay đổi đề tài nhất định sẽ không tiếp tục nhịn cười được nữa, vì vậy cấp tốc mở ra một ngăn kéo nhỏ phía dưới bàn, chỉ chỉ nói: " Bảo bối, nhìn xem."

"Anh đừng gọi em như vậy..." Sao Chổi Nhỏ vừa che mặt, dưới sự kích thích vượt xa người thường khi yêu, dùng một từ ngữ vốn rất khó đối với hắn, " Thẹn thùng!"

Cho nên căn bản là không có nhìn trong ngăn kéo!

" Được rồi, sau này sẽ gọi lại." Liên Phong đẩy cái tay che mặt Sao Chổi Nhỏ ra, nhấn mạnh một chút trọng điểm, " Xem ngăn kéo."

Sao Chổi Nhỏ nghe lời mà nhìn sang.

Trong ngăn kéo là một chiếc lông chim thật dài, từ đầu tới đuôi độ màu thay đổi từ màu cam sang vàng óng, thon dài, vùng biên sắc bén, cùng lông chim Phượng Hoàng giống nhau y hệt, thế nhưng không có lửa diễm bao quanh, nhìn qua ảm đạm rất nhiều.

" Đây là lông chim Phượng Hoàng?" Sao Chổi Nhỏ hỏi, trong thanh âm mơ hồ trộn điểm ghen tuông mà chính hắn không ý thức được, " Là con Phượng Hoàng nào?"

Vừa nhìn thay đổi màu sắc đẹp đẽ như thế liền biết chính là một cái đồ đê tiện yêu diễm! 1

Liên Phong vô cùng thần bí mà hỏi ngược lại: " Em đoán xem?"

Sao Chổi Nhỏ tức giận: "Trên đời này Phượng Hoàng nhiều như vậy, em làm sao đoán được."

Lông chim hình dáng phong phanh như vậy, khẳng định là Phượng Hoàng không đứng đắn gì!

" Đây là lông chim của em, thằng nhóc ngốc." Liên Phong âm thanh rất ôn nhu.

Lời nói mới rồi đều thu hồi sạch, a líu lo thu, cái này lông chim vừa nhìn liền biết chính là một cái phong hoa tuyệt đại hảo Phượng Hoàng! Sao Chổi Nhỏ chấn kinh đến suýt chút nữa từ trên đùi Liên Phong ngã xuống: " Tại sao anh lại có lông chim của em?"

Liên Phong không nói, chỉ là ngắm nhìn hắn, trong con ngươi sâu thẩm yên tĩnh dân lên cảm xúc hoài niệm.

Sao Chổi Nhỏ: "Anh sẽ không thầm mến ta rất lâu đi ha ha ha."

" Phải a." Liên Phong ánh mắt hơi bi thương, Khóe môi bất đắc dĩ vẩy lên một cái, " Không cho cười anh, anh ngay cả tên chữ đều là từ hài âm, liền chính là ý tứ yêu, hoàn hảo anh khi đó không biết em tên gì, nếu không danh tự này thật không biết làm sao lên..."

Sao Chổi Nhỏ nhất thời khiếp sợ ngũ lôi oanh tạc.

" Em quả nhiên một chút xíu ấn tượng cũng không có." Liên Phong cười khổ phủi giấy trong tay một cái, " Anh kể cho em một cố sự nhỏ vậy, tại thời điểm rất lâu rất lâu trước kia..."

Sao Chổi Nhỏ: "..."

Liên Phong: "... Có một con tiểu Ma Tước đáng thương, nó ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn bị những hài tử dùng hòn đá ném đánh."

Kia là một mùa đông lạnh lẽo.

Bởi vì phải chịu ảnh hưởng luồng nước lạnh Tây Bá Lợi Á, mùa đông này so với bất luận muà đông nào trong dĩ vãng đều lạnh hơn một ít.

Nhưng mà Ma Tước không biết đến nguồn gốc của ngày đông giá rét này, nó chỉ biết mình sắp muốn chết rồi.

Liên tiếp chừng mấy ngày, nó trốn trong chính cái ổ nhỏ không dám ra ngoài, tuy rằng ổ nhỏ đã bị băng tuyết bao trùm, thế nhưng ít nhất cũng ngăn được một chút gió lạnh, bất quá hôm nay nó nhất định phải đi ra ngoài kiếm ăn, bằng không trước khi bị đông chết sẽ bị đói chết mất.

Ma Tước run lên cánh nhỏ, men theo con đường trong ký ức bay xuống trước cửa sổ một gia đình.

Trên bệ cửa sổ, bày ra một cái bình nhựa bị cắt nửa chỉnh tề, bên trong có đựng ngũ cốc. 2

Chủ nhân gia đình này tâm địa rất tốt, biết đến chim nhỏ trong mùa đông này không dễ chịu, mỗi ngày đều ở trên bệ cửa sổ thả ít thức ăn cho chúng.

Ma Tước đem đầu vùi vào trong bình nhựa, vội vàng mổ những hạt kê hòa lẫn hoa tuyết và nước đá, nhưng mà mới vừa ăn chưa được bao nhiêu, phía sau bị một trận kình phong lạnh lẽo quạt đến, suýt chút nữa đem Ma Tước rơi khỏi bệ cửa sổ.

Ma Tước mới vừa miễn cưỡng ổn định thân thể, liền bị một cái cánh đẩy đến trong góc bệ cửa sổ, một tràng tiếng chim hót đầy ác ý vang lên.

" Thu, thu, thu." U, ở đâu tới cái đồ nhỏ bé này, dám đụng đến lương thực của bọn ta. Một tiểu Chiêu Phong hung ác dùng ánh mắt đùa cợt trừng Ma Tước, năm nay nó mới ở sau núi được ấp ra, dù sao trời sinh cũng là yêu thú, một cái đầu của nó so với Ma Tước đã lớn hơn gấp mười mấy lần, liền trêu đùa Ma Tước.