Bạch Thần tỉnh lại, bản thân đang nằm sõng soài trên đất, trước mặt có một cô nương mặc váy cổ trang dài màu đỏ nở nụ cười độc ác, trong tay cầm chiếc roi dài.
Cô nương nọ trông cực kì phẫn nộ, đôi mắt trợn tròn bốc lên ngọn lửa trừng Bạch Thần dưới chân, miệng thốt lên lời nói phải trừng phạt cậu, vung tay quất roi dài vút về phía Bạch Thần.
Bạch Thần vô cảm đảo mắt qua cô ta, duỗi tay túm lấy thân roi đang chuẩn bị quét trúng người, nương theo lực sẵn có của roi, cậu xoay cổ tay giật cả chủ lẫn roi lại gần rồi ném bay.
Lúc roi bị giữ chặt, ánh mắt tức giận của cô nương váy đỏ vụt qua sự kinh ngạc, cô sững sờ mở to đôi mắt, sau đó thân thể rời khỏi mặt đất, cảm giác không thể khống chế chính mình khiến cô ta sợ hãi thét chói tai.
"Rầm!"
Cô nặng nề đập xuống sàn nhà, thống khổ rên rỉ.
Vừa rồi xung quanh hãy còn ồn ào bỗng chốc im phăng phắc, âm thanh đau đớn của cô nương váy đỏ khuếch đại hơn bao giờ hết.
Bạch Thần lạnh lùng bò dậy, thấy bên cạnh có vài người ăn vận quần áo hiện đại nhanh chóng khôi phục tinh thần nhào lên nâng đỡ cô nương kia, cẩn thận kiểm tra thương tích trên người cô.
Đồng thời một đám người mặc trang phục lẫn lộn thời đại không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ, trường quay tức khắc náo nhiệt trở lại.
Bạch Thần nhíu mày, nhỏ đến khó phát hiện.
"Lạc Khả Khả! Cậu làm cái khỉ gì vậy! Ai cho cậu đánh trả, cậu không muốn diễn nữa phải không!"
Tiếng rít gào của một nam nhân truyền đến từ phía sau đống máy móc.
Trực giác nói cho Bạch Thần, Lạc Khả Khả trong miệng ông ta là cậu. Cậu ngước mắt theo hướng phát ra âm thanh.
Một người đàn ông trung niên để râu quai nón trông khá lôi thôi đứng lên đi ra, giận dữ bước tới trước mặt Bạch Thần.
"Cậu diễn vai pháo hôi* thì động đậy cái gì! Hả! Đã nói là cậu sẽ bị trúng chiêu mà? Đầu óc cậu để đâu?"
(*) Nhân vật thường chết sớm
Người đàn ông mắng chửi Bạch Thần như súng liên thanh, nhả bớt hoả khí xong mới đưa mắt sang cô nương váy đỏ đang bị vây quanh ở bên kia.
"Khương Manh, thế nào rồi? Bị thương rồi sao?"
So với ngữ khí khi nói chuyện với Bạch Thần, hiện tại ông ta có thể nói rằng hết sức ân cần.
Một chàng trai lanh lợi phân phó nhân viên đỡ cô nương váy đỏ, chính là Khương Manh ra ghế ngồi nghỉ ngơi. Y đẩy mắt kính, đứng dậy, đánh giá Bạch Thần một lần xong nhìn người đàn ông trung niên.
"Lý đạo diễn, Manh Manh thoạt nhìn không việc gì, nhưng tôi không yên tâm lắm, muốn đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra chút."
Lý đạo diễn hơi nhăn mày, cuối cùng rất bất mãn mà gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, Lý đạo diễn."
Y thoáng ngó Bạch Thần, chậm rãi nói.
"Manh Manh bị kinh sợ, chúng tôi không thiếu chút tiền bồi thường vặt vãnh của ông, nhưng sau này Manh Manh sẽ không dám quay chung với diễn viên quần chúng bạo lực như vậy."
"Ừm, tôi hiểu."
Lý đạo diễn bực bội gật đầu.
Chàng trai vừa lòng đỡ Khương Manh sắc mặt hơi xấu về phòng trang điểm thay quần áo.
"Cậu bây giờ lo cuốn gói chạy lấy người đi."
Lý đạo diễn sầm mặt, không kiên nhẫn đuổi Bạch Thần.
Bạch Thần chưa để ý tới ông ta, bởi vì cậu đang bận tiêu hoá tư liệu hệ thống truyền đến, những tình trạng khó hiểu tương tự lâu lâu sẽ xuất hiện.
Chủ nhân thực sự của thân thể này tên Lạc Khả, mồ côi cha mẹ, ra đời chẳng bao lâu đã bị người nhà ném tới cửa viện phúc lợi, được bảo mẫu ở đó nuôi nấng trưởng thành.
Mười tám tuổi tốt nghiệp cao trung nhưng thành tích quá kém nên dừng học đi làm công kiếm tiền.
Từ bé, Lạc Khả vô cùng hâm mộ các ngôi sao được mọi người chú ý trên TV, hy vọng một ngày bản thân cũng có thể trở thành đại minh tinh, kiếm thật nhiều tiền, được theo đuổi, được trân trọng.
Vậy nên sau một năm chạy việc vặt, ăn mặc cần kiệm tích cóp ít tiền, Lạc Khả không chút do dự gia nhập ngành điện ảnh.
Sự nghiệp làm diễn viên quần chúng bắt đầu từ đây, với niềm mong mỏi có ngày được phúc tinh soi sáng, đạo diễn ngắm trúng mình rồi sự nghiệp phất lên như diều gặp gió.
Vấn đề là, Lạc Khả diện mạo ưa nhìn nhưng vận khí kém, chẳng có thiên phú lẫn kỹ thuật diễn. Tuy vừa đóng diễn viên nền tròn một năm thì Lạc Khả được một người đại diện để ý, ký hợp đồng với công ty thương mại.
Tiếc rằng kỹ thuật diễn cứng nhắc của cậu rất khó nhận được nhân vật tốt, cùng lắm chỉ diễn mấy vai pháo hôi và bình hoa* với đất diễn ít đến đáng thương.
(*) Có sắc mà không có tài
Khi biết được kỹ thuật diễn của Lạc Khả chẳng cứu nổi, người đại diện càng không thèm để tâm đến Lạc Khả, để vắt cạn giá trị cuối cùng của cậu, hắn quăng cậu cho một nhà đầu tư già.
May mắn Lạc Khả chạy nhanh, tránh được một kiếp, mà cũng bởi thế, cậu đắc tội cả người đại diện và nhà sản xuất, hoàn toàn bị đóng băng, bỏ qua những vai pháo hôi làm vật hy sinh chết sớm, muốn diễn một khối thi thể cũng chẳng có cơ hội.
Lạc Khả tuyệt vọng, chỉ có thể từ bỏ nghề diễn, đến kỳ gia hạn hợp đồng lập tức rời công ty, quay về sinh hoạt bình dân, nỗ lực làm việc kiếm tiền nuôi bản thân và báo đáp viện phúc lợi.
Xui thay, khi cuộc sống vừa tươi đẹp hơn chút dưới sự cố gắng miệt mài của cậu, Lạc Khả gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà bỏ mình.
Tận lúc sắp chết, ước mơ minh tinh trong lòng Lạc Khả vẫn chưa tiêu tán.
【 Tiểu chủ nhân, nguyện vọng của Lạc Khả là trở thành một lưu lượng tiểu hoa*, hưởng thụ vạn chúng chú mục*, hào quang lấp lánh và trả ơn viện phúc lợi đã dạy dỗ cậu ấy nên người. 】
(*) Nghệ sĩ nữ có lượng fan đông đảo, hùng hậu
(*) Ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người
Bạch Thần nghi hoặc.
【 Nữ minh tinh? 】
Bạch Thần cúi đầu, bấy giờ mới phát hiện chỗ kì quái, cậu đang mặc một chiếc váy cổ trang màu đen. Hai thế giới trước Bạch Thần xem qua không ít phim truyền hình, liếc mắt một cái đã biết đây là quần áo của con gái thời xưa.
【 Tiểu chủ nhân không cần lo lắng, Lạc Khả là nam nhân trăm phần trăm, chẳng qua cậu ta ham mê nữ trang, thích giả làm nữ nhân. 】
Bạch Thần tiếp tục đọc tư liệu chưa xem hết, sở thích của Lạc Khả cậu chưa đọc tới.
Lạc Khả xinh đẹp từ bé, thường xuyên được đối đãi như con gái, ban đầu cậu còn mâu thuẫn chán ghét, song dần dà thích thú với thân phận của mình.
Những bé trai trong viện phúc lợi luôn cho rằng Lạc Khả là con gái, hơn nữa ngoại hình cậu xinh xắn, miệng ngọt như ngậm kẹo, rất nhiều cậu nhóc muốn trò chuyện, rủ cậu chơi chung.
Để có thể đoạt được quyền lợi chơi với cậu, mấy cậu nhóc thường xuyên nhường đồ ăn ngon cho Lạc Khả.
Khi cậu còn nhỏ, viện phúc lợi không quá khá giả, quần áo mặc lung tung, chỉ cần vừa người là được, Lạc Khả đa số mặc đồ con gái, từ đó tạo nên niềm yêu thích sâu sắc với váy áo của nữ giới.
Thêm vào đó bị nhận nhầm giới tính mang lợi vô vàn lợi ích cho cậu, Lạc Khả càng không muốn đính chính lại nữa.
Năm ấy tròn mười sáu, đến tuổi đi làm chứng minh nhân dân, Lạc Khả cố ý qua mắt cán bộ ở quầy tiếp dân, khiến chú cán bộ tưởng lầm cậu là con gái, gõ giới tính trong thẻ căn cước của cậu là nữ, tên đổi thành Lạc Khả Khả.
Sau khi rời viện phúc lợi, Lạc Khả chẳng còn điều cố kỵ gì, quang minh chính đại ăn diện như một nữ nhân.
Lạc Khả chiều cao vừa vặn một mét bảy sáu, nhan sắc tinh xảo, khung xương nhỏ hơn so với nam sinh bình thường, giả nữ càng thêm thuận lợi.
Thậm chí từ lúc ký hợp đồng đến tận ngày giải ước, người đại diện cũng không phát hiện thật ra Lạc Khả là trai.
Bạch Thần không có ý kiến gì với ham mê kỳ lạ của Lạc Khả, cậu nhàn nhạt lật sang trang, tìm hiểu hoàn cảnh hiện tại.
Thời điểm này Lạc Khả vẫn đang đóng diễn viên quần chúng, sắp sửa một năm, nhưng bây giờ chưa gặp được người đại diện.
Năm qua Lạc Khả sắm kha khá vai phụ nhạt nhoà, nha hoàn, người chết, người qua đường, diễn không dưới trăm lần, lần này cậu mới nhận được vai diễn hoàn chỉnh, một pháo hôi.
Người này là cơ thiếp* trong cung của nhân vật phản diện, vì biết nam phản diện thích nữ chính nên ngốc nghếch đi kiếm chuyện, bị nàng ta không chút lưu tình đánh một trận, cũng chọc giận nam phản diện, kết cục chết không nhắm mắt.
(*) Nô lệ tình dục xưa, địa vị cực kì thấp kém
Chỉ có ba cảnh diễn ngắn ngủn nhưng so với những vai chưa kịp lộ mặt đã ngã xuống thì chất lượng cao hơn hẳn.
Không ít người mới tranh giành vai quần chúng này, thời gian qua Lạc Khả tận sức tận lực tạo quan hệ tốt với quản lý, vất vả vô cùng mới nhận được một chân vô đoàn phim.
Trong tư liệu, Lạc Khả nhờ vào vai cơ thiếp mà triển lộ vẻ đẹp khiến người đại diện để mắt, được thu về dưới trướng công ty thương mại.
Chẳng qua hiện tại đã bị Bạch Thần đánh mất.
Lý đạo diễn thấy Bạch Thần không phản ứng lại, tâm tình vốn bực bội càng thối không nỡ nhìn.
"Sao đấy? Nghe không hiểu tiếng người hả? Đợi ai tiễn?"
Bạch Thần thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn lướt qua Lý đạo diễn cao hơn cậu một chút, sau đó dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, xoay người đi đến phòng thay đồ.
Thái độ của Bạch Thần như đổ dầu vào lửa, Lý đạo diễn lại không thể đánh người đã bị chính ông sa thải, nghẹn một bụng tức đi giận cá chém thớt lên mấy diễn viên và nhân viên phụ trách khác.
Bạch Thần nhắm mắt làm ngơ tất cả ánh mắt đàm tiếu và tiếng xì xào to nhỏ sau lưng.
Phòng thay đồ cho diễn viên quần chúng ở sâu trong cùng, trên đường sẽ đi ngang qua phòng trang điểm chuyên dụng của diễn viên chính.
"Tôn ca, sao anh dễ dãi bỏ qua cho cậu ta thế, chị Manh Manh té không nhẹ, vậy mà tên kia chẳng hề xin lỗi một câu, bày đặt cao lãnh đứng liếc."
Tiếng oán giận của một cô gái từ trong phòng phát ra.
"Nhỏ nghĩ nhỏ là ai chứ!"
"Đúng vậy, Tôn ca, vì sao nãy anh ngăn em đi trả đũa con nhỏ đó?"
Khương Manh còn mặc đồ diễn màu đỏ, cô ngồi trước gương trang điểm, cắn răng, rất tức giận và không cam lòng, dòm kỹ còn thấy có chút ghen ghét được che giấu cẩn thận.
"Chẳng lẽ tha nó dễ dàng thế ư? Em bị nó quăng ra ngoài đúng nghĩa luôn đó?"
Tác giả hiện lên và nói: Hí hí, thế giới này Tiểu Bạch là nữ trang đại lão nha~ Giới giải trí là một đề tài siêu tốt để tú ân ái, mấy thế giới khác không đủ kích thích bằng đâu, hí hí.