Một người một tang thi, Mặc Ngôn ham muốn cỡ nào thì cũng không thể tuỳ hứng làm bậy.
Mặc Ngôn ôm Bạch Thần ngồi trên giường, bàn tay to nhéo nhéo đằng sau cổ cậu, anh hít sâu một hơi, nhấc miệng ra khỏi môi Bạch Thần rồi ghé vào cặp má mọng nước mút thật mạnh.
Lạnh lạnh, mềm mại, vị siêu ngon.
Mặc Ngôn suýt không nhịn được mà cắn một ngụm. Nhờ động tác này của Mặc Ngôn, mặt Bạch Thần dính một mảng nước miếng lớn.
Bạch Thần theo bản năng giơ tay lau đi.
Mặc Ngôn bá đạo giữ tay Bạch Thần lại, làn da mát lạnh tiếp xúc với lòng bàn tay anh khiến lòng anh nhộn nhạo, tâm ý viên mã dùng ngón tay vuốt ve cổ tay người yêu.
Lời nói cứng rắn không cho phép từ chối, "Bảo bối nhi, đây là đồ của lão công, không được lau."
Mặc Ngôn nghĩ tới vài thứ không đứng đắn lắm, mờ ám cười hai tiếng rồi ghì cổ Bạch Thần, kề sát tai cậu thì thầm, hơi nóng phả ra.
"Bảo bối nhi, lần sau chúng ta thử nhé?"
Anh chỉ chỉ mặt Bạch Thần.
Rõ ràng đơn thuần là một bãi nước miếng nhưng qua ngữ khí của Mặc Ngôn lại làm người ta liên tưởng đến thứ khác.
Bạch Thần nghe hiểu ngay, mỗi thế giới đều chết già cùng nhau, hai người đã chơi đa dạng các kiểu play, không riêng Mặc Ngôn muốn mà cậu cũng thế, nhưng khác biệt thân phận ngăn cách hai người nước sữa giao hoà.
Bạch Thần ban đầu hơi uỷ khuất vì không thể tiếp xúc thân mật với Mặc Ngôn, nghe anh nói thì gật đầu dứt khoát không chút thẹn thùng.
Cậu ôm cổ Mặc Ngôn, ngoan ngoãn lạ thường, giống như một đứa trẻ vâng lời cha mẹ.
"Được."
Bạch Thần nghĩ nghĩ, thấy mình bày tỏ chưa đủ ý lắm, nói thêm.
"Mặc Mặc muốn làm gì em đều được, em thích hết."
Cậu nói tự nhiên như ấy là lẽ thường tình khiến Mặc Ngôn mới giở trò lưu manh với cậu bé ngượng ngùng chút đỉnh. Nhưng da mặt của cựu quân nhân Mặc Ngôn đã sớm luyện thành tường đồng vách sắt hồi còn sinh hoạt với một đám đàn ông mồm miệng thô tục, nhanh chóng chiếm lại thế thượng phong.
Anh ôm Bạch Thần, đè tay cậu xuống, đôi mắt bình tĩnh nhìn Bạch Thần, hơi thở nóng bỏng.
"Thế này thì sao? Bảo bối nhi thích không?"
Đôi mắt đỏ tươi của Bạch Thần trong sáng và bình yên đến lạ, cậu chủ động lấy ngón tay cạ thằng nhỏ của Mặc Ngôn, xém chút niết cho Mặc Ngôn thất thủ, rồi tiến tới trước mặt anh, nụ hôn phát ra tiếng chụt cực kì vang dội.
"Thích, thích lắm."
Mặc Ngôn bị câu chữ, ánh nhìn và hành động của Bạch Thần kích thích, da đầu tê dại, thân thể lẫn trái tim đều như ngâm nước đường.
Mặc Ngôn chỉ muốn không cần bận tâm điều gì, lột sạch yêu tinh chuyên câu dẫn anh sau đó hung hăng áp xuống giường, hút hết mật dịch trong miệng cậu, dùng hai tay và môi lưỡi tạo thật nhiều dấu ấn trên người cậu, nâng đôi chân thon dài trắng nõn ép thành chữ M.
Mạnh mẽ chiếm hữu tất cả, thao cho cậu khóc không thành tiếng, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, nước miếng chảy ròng.
Tưởng tượng hình ảnh mỹ diệu ấy, cơ thể Mặc Ngôn nóng hừng hực như trái bom sắp phát nổ, mà yêu tinh trong ngực anh còn cố tình không dừng tay, thoăn thoắt mò mẫm khiêu khích anh dưới lớp áo.
Trong chuyện tình ái, Bạch Thần trước nay chưa bao giờ e ngại, luôn nhiệt tình hưởng ứng, cậu thích việc đụng chạm thể xác.
Khoái cảm khi hai người tương liên bên nhau khiến cậu có cảm giác vô cùng an toàn và đạt được thoả mãn cực độ.
Tuy rằng bây giờ không thể nhưng Bạch Thần không muốn để Mặc Ngôn khó chịu nhẫn nhịn.
Mặc Ngôn đang gắng sức dập lửa để nói chuyện đàng hoàng nhưng nhờ công Bạch Thần, lửa không tắt nổi mà còn cháy phừng dữ dội hơn.
Cuối cùng anh vẫn đè Bạch Thần làm một trận, sử dụng hai tay hai chân, đổi các loại phương pháp hầu hạ bảo bối nhà mình.
Hai ngọn lửa quấn lấy nhau, lăn lộn đến trời tờ mờ sáng mới ngừng.
Mặc Ngôn đã tận hứng nằm trên giường nghỉ ngơi, Bạch Thần được anh ôm trong lòng, hai người thủ thỉ trò chuyện.
Bạch Thần kể về quá khứ của nguyên chủ, bao gồm cả ân oán với đám người Quan Tiểu Tiểu, giọng điệu không mặn không nhạt, cảm xúc chẳng hề phập phồng, tựa như đang kể chuyện người khác. Nhưng Mặc Ngôn nghe xong thì phẫn nộ nện một quyền xuống giường, nệm rung rung hồi lâu.
Suy đoán trở thành sự thật rồi. Bảo bối của anh thiện lương như thế lại rơi vào kết cục bi thảm, Mặc Ngôn quá đỗi đau lòng, Quan Tiểu Tiểu cùng đồng bọn đã nhận báo ứng, anh muốn làm gì nữa cũng phải cắn răng từ bỏ.
Mặc Ngôn đốt một điếu thuốc, rít thật sâu, phun khói mù mịt, anh ôm Bạch Thần, bàn tay mê luyến chu du trên làn da bóng loáng.
"Bảo bối, chờ trời sáng hẳn, anh dẫn em về nhà tìm cha mẹ chúng ta."
Lời này trực tiếp trói định mối quan hệ giữa bọn họ vào hai chữ "cả đời".
Bạch Thần mặt mày nở hoa, đặt một nụ hôn dịu dàng lên nơi chứa trái tim của Mặc Ngôn.
Mặt trời toả dương quang tứ phía, Mặc Ngôn sau khi nghỉ ngơi mấy tiếng, tinh thần thoải mái dễ chịu rời giường rửa mặt.
Tuy anh ngủ chưa tới ba giờ đồng hồ nhưng trước đây huấn luyện trong quân đội hay lúc chấp hành nhiệm vụ, đặc biệt là khi mạt thế, anh thường xuyên phải ngủ giấc ngắn nên thoạt nhìn sắc mặt chẳng uể oải chút nào mà ngược lại, hoang đường một đêm chính là liều thuốc trấn an dục vọng và lấp đầy lỗ hổng trong lòng anh.
Mặc Ngôn nhanh chóng vệ sinh buổi sáng sau đó hầu hạ Bạch Thần như một thói quen. Bạch Thần được cung phụng tràn đầy vui vẻ, cậu rất thích ngắm Mặc Ngôn như vậy.
Hai người ăn cơm sáng xong xuôi, Mặc Ngôn thu dọn sạch sẽ đồ vật trong sơn động không để lại dấu vết, cõng Bạch Thần rời khỏi vùng núi non.
Chỗ này là Mặc Ngôn cố tình chọn, cho nên trăng máu tối qua dù khiến nhân loại chấn động nhưng sẽ không ai lần được địa điểm chính xác, có tìm tới thì bọn họ cũng đã sớm cao chạy xa bay.
Cha mẹ Trác An sống ở tỉnh Y của một thành phố nhỏ, vị trí hiện tại của Mặc Ngôn và Bạch Thần là tỉnh M, cách đó khá xa, một nơi phía bắc Long quốc, một nơi phía nam Long quốc, lộ trình đi xuyên bảy, tám tỉnh.
Giao thông thời mạt thế gần như tê liệt, quốc lộ và cao tốc vứt đầy xe ô tô, hai người phải vòng vèo qua nhiều con đường.
Khi gặp dân chạy nạn sẽ ra tay giúp đỡ một phen, gặp tang thi cấp bậc cao thì dừng xe cướp tinh hạch của nó. Tốn hơn một tháng hai người mới tới nơi.
Thành phố nhỏ vốn ồn ào náo nhiệt giờ chỉ còn một mảnh hoang vu, cửa kính của những cửa hàng mặt tiền trên phố đều vỡ tan, bên trong, các giá đỡ lộn xộn chồng chất chứa đồ vật linh tinh mà đồ ăn liền thì biến mất tăm hơi.
Tang thi lề mề di chuyển, nghe tiếng động cơ như hổ ngửi thấy mùi thịt tươi, điên cuồng xông lên, Mặc Ngôn lạnh lùng giẫm chân ga đâm tới, nghiền nát chúng dưới bánh xe.
Cuối cùng xe dừng trước một tiểu khu lâu năm, Mặc Ngôn mở cửa nhìn toà nhà cũ kĩ với bức tường dính đầy vết máu nham nhở, vương cả ra mặt đất xung quanh. Anh nhíu chặt mày.
Mạt thế tiến đến sắp một năm, cha mẹ của bảo bối nhi không phải đang ở một khu an toàn nào đó, sinh hoạt trong nơm nớp lo sợ, mà đã biến thành tang thi từ lâu.
Có thể lúc chạy thoát thì bị nhiễm virus, tuyệt đối không có khả năng trốn trong nhà và vẫn bình an, không hề hấn gì.
Mặc Ngôn lo lắng Bạch Thần khổ sở nhưng bây giờ chẳng lời nào thích hợp để an ủi cậu, anh quyết định im lặng tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Bạch Thần chưa từng gặp cha mẹ nguyên chủ, đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ thế giới này, nên thật ra cậu không có cảm giác cận hương tình khiếp* hay phiền muộn, bồn chồn. Tâm tình cậu như thường, thậm chí hơi đạm mạc, bất cận nhân tình*.
(*) Lâu không trở về nhà, đến gần lại thấy hồi hộp, lo lắng.
(*) Không để ý quan hệ tình cảm.
Mặc Ngôn lại không nghĩ vậy, anh cho rằng Bạch Thần đang đau khổ áp chế tình cảm trong lòng. Anh thương xót không thôi, vô ý thức nắm chặt bàn tay Bạch Thần.
Bạch Thần hiểu ý Mặc Ngôn, nhưng cậu chẳng phải Trác An, không thể giả vờ đồng cảm như đó là chuyện của bản thân, mà cũng không nói rõ cho Mặc Ngôn được, cậu nhón chân hôn nhẹ môi anh tỏ vẻ mình ổn rồi kéo tay anh đi lên lầu.
Nhà nguyên chủ ở lầu ba, tổng cộng hai gia đình ở tầng này. Ngày thường chẳng mấy nhà hé cửa nhưng hiện tại toà nhà giống như bị cướp bóc, có bao nhiêu cánh cửa đều mở toang cả, lộ ra khung cảnh hỗn độn bên trong.
Bạch Thần nặng nề bước vào một căn phòng trong số đó.
Tro bụi phủ khắp nơi, ngóc ngách, vách tường đóng mạng nhện nói rằng căn nhà đã để trống rất lâu, không ai ở.
Sô pha, bàn trà ngổn ngang giữa phòng khách nho nhỏ, phòng bếp càng lộn xộn hơn, chắc hẳn có người từng lục tung căn bếp. Bạch Thần đưa mắt quan sát, thấy được vài hạt gạo ngay cửa phòng bếp.
Trong phòng im ắng, cha mẹ Trác An không ở đây.
Bạch Thần nhăn mày, nếu hai người còn sống trên đời thì dễ tìm kiếm, cùng lắm đi thăm dò vài chục căn cứ, song nếu họ "gia nhập" đàn tang thi rồi, cậu đúng là phải mò kim đáy biển.
Chưa nói tới không chừng đôi phu thê đã bị người ta giết lấy tinh hạch, nếu đụng mặt dị năng giả hệ hoả như Mặc Ngôn thì thi thể sẽ bị thiêu thành tro bụi.
"Bảo bối, hình như có âm thanh."
Căn hộ có ba phòng, hai trong ba đều mang dáng vẻ bị cướp trụi, chỉ có gian phòng này đóng chặt cửa.
Mặc Ngôn dắt Bạch Thần qua đó, Bạch Thần nghe loáng thoáng âm thanh mỏng manh, cậu nghĩ đến điều gì, sử dụng tinh thần lực chui vào phòng.
Đúng như dự đoán, là một con tang thi.
Mặc Ngôn nhìn Bạch Thần, đưa tay xoay nắm cửa nhưng cửa khoá trái, Mặc Ngôn đành phải nhấc chân dùng biện pháp thô bạo mà đơn giản nhất, đá văng cánh cửa.
Gian phòng không quá lớn, hai người rất nhanh đã quét mắt xong toàn bộ căn phòng. Cảnh tượng bên trong y đúc những gì tinh thần lực của Bạch Thần phản chiếu.
Một con tang thi bị trói vô chiếc ghế dựa, vì không thể nhúc nhích nên nó giãy giụa mãi, mảnh vải chặn kín miệng nó, phát ra tiếng ồ ồ yếu ớt.
Vì thế khi Bạch Thần và Mặc Ngôn tiến vào không nghe thấy động tĩnh. Bạch Thần liếc mắt một cái đã nhận ra tang thi ấy chính là cha của nguyên chủ.
Dưới chân tang thi có vũng máu đã khô cạn, Bạch Thần nhìn theo vết máu, một bộ xương khô mặc chiếc váy dài màu đỏ sờn vải nằm cạnh gầm giường.
Bạch Thần nhớ rõ, mẹ nguyên chủ thích nhất chiếc váy đỏ kia, theo lời bà, đây là chiếc váy mà cha dùng tiền lương đầu tiên mình nhận được mua cho bà lúc ông đang theo đuổi bà.
Bạch Thần bước qua, nâng mẹ khỏi mặt đất ô uế, đặt lên giường. Cậu vừa trầm mặc vừa lấy tay nhẹ nhàng phủi bụi trên váy.
Mặc Ngôn lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn động tác của cậu mà lòng quặn đau, tiến đến muốn hỗ trợ, bỗng một bức thư đã ố vàng trên bàn trang điểm lọt vào tầm mắt anh.
Trên mặt viết mấy chữ: Trác An thân khải (?).
Mặc Ngôn duỗi tay cầm phong thư, ân cần lau sạch tro bụi phủ kín rồi đi tới ôm lấy Bạch Thần từ phía sau, xoa xoa đầu cậu.
"Bảo bối, em còn có anh ở đây."
Anh ôm Bạch Thần, bờ môi ấm áp ôn nhu chạm vào trán Bạch Thần, đưa thư ra.
"Cha mẹ em viết thư cho em, đọc đi."
Bạch Thần mím môi, đầu cọ trong ngực Mặc Ngôn, tay cầm thư xé mở.
An An, khi con đọc bức thư này có lẽ cha mẹ đã không đi cùng con được nữa, là do ba mẹ vô năng, xin lỗi con rất nhiều...
Mạt thế không một dấu hiệu báo trước ập tới, thân thể cha Trác An không tốt, tuổi trẻ lao động quá mức khổ cực, vì kiếm tiền, làm việc bất chấp, sức lực cạn kiệt theo thời gian, nên ở giai đoạn đầu, cha Trác thuộc nhóm người biến dị đầu tiên.
Hôm ấy trời chưa sáng hẳn, mẹ Trác dậy sớm nấu cơm phát hiện cha Trác sốt cao đến độ hôn mê bất tỉnh, bà luống cuống gọi điện kêu xe cấp cứu, vội vàng tìm hòm thuốc lấy thuốc hạ sốt cho cha Trác.
Nhưng lúc đút thuốc, cha Trác tỉnh lại, đôi mắt đỏ ngầu ghê người, mẹ Trác không phòng ngừa bị cắn một nhát vô tay, máu tươi đầm đìa.
Cha Trác phát điên doạ mẹ Trác một trận, nhưng sức bà lớn, thời còn đi học bà làm nữ binh mấy năm, tuy rằng khá hoảng loạn cơ mà vẫn áp chế được cha Trác, trói ông vào ghế. Bà sốt ruột gọi đến bệnh viện lần nữa, lần này không thể nối máy.
Rồi bà nghe tiếng thét chói tai ngoài tiểu khu, mọi thứ bỗng chốc hỗn loạn như xảy ra chuyện lớn, mẹ Trác lá gan lớn lập tức chạy xuống xem, bà thấy rất nhiều người biến hoá giống chồng mình.
Bà nghe được từ "mạt thế" từ mọi người xung quanh.
Bà cuống quít về nhà, kiểm tra chồng mình, bà muốn gọi điện cho Trác An, bấy giờ mới nhận ra di động đã rơi ở ngoài, còn di động chồng thì rơi vỡ lúc hai người giao tranh.
Mẹ Trác tính sang nhà hàng xóm mượn điện thoại nhưng đầu óc tự dưng choáng váng kinh khủng, té xỉu ở huyền quan. Ngày hôm sau mẹ Trác tỉnh dậy, tín hiệu quốc nội bị gián đoạn, bà không cách nào liên hệ với Trác An nữa.
Mẹ Trác không thức tỉnh dị năng, tuy bà biết đánh đấm chút ít nhưng giữa thế giới tràn đầy tang thi vẫn vô cùng khó khăn.
Sở dĩ bà giữ được cha Trác là vì ông gầy yếu, tang thi hoá xong cũng chẳng mạnh lắm, bởi vậy mẹ Trác đành bất lực ngây người thủ trong nhà cùng cha Trác đã biến thành tang thi.
Đáng lẽ mẹ Trác sẽ đi tìm Trác An nhưng bà không biết lái xe, cũng không sở hữu dị năng, thanh niên trẻ tuổi lập đội nhóm đều từ chối gánh vác người già. Mẹ Trác nghĩ, vậy bà ở nhà chờ Trác An về.
Song, mạt thế xoá sổ bình yên của nhân loại, cũng xoá luôn nhân tính. Vài hôm đầu còn đỡ, lúc sau một đám người trực tiếp phá cửa vô, đánh gãy hai chân bà, đoạt lấy tất cả đồ ăn dự trữ mẹ Trác chuẩn bị.
Mẹ Trác phẫn hận tột cùng, bà cảm thấy mình đã thành phế vật, không thể liên luỵ con trai, bi thống và tuyệt vọng, bà bò đến khoá chốt cửa phòng cha Trác, cố hết sức bình sinh mặc lên chiếc váy kỷ niệm, viết cho Trác An lá thư rồi tự sát.
Trong thư bà không kể những chuyện đã diễn ra, chỉ có sự hoài mong tha thiết và lời dặn dò con trai, chứa chan tình yêu nồng đậm.
Bạch Thần nhờ hệ thống tra mới biết đầu đuôi.
Bạch Thần tỉ mỉ gấp lại thư, đóng vào như cũ.
Tâm trạng cậu nặng trĩu hẳn, vốn cậu rất bình thường nhưng dù sao đây là thân thể của Trác An, tia cảm xúc tàn lưu trong cơ thể này đã ảnh hưởng đến Bạch Thần.
Bạch Thần xoay người ôm Mặc Ngôn.
"Mặc Mặc, có thể giúp em huỷ diệt tinh hạch của baba không?"
Bạch Thần định tự mình động thủ nhưng linh hồn của nguyên chủ tác động tới cậu, cậu không thể nhẫn tâm thực hiện.
Mặc Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng không thôi, anh đưa tay sờ khoé mắt cậu, hoàn toàn khô ráo. Anh nghĩ, nếu không phải bảo bối nhi là một tang thi thì chắc chắn cậu đã khóc thật to.
Anh gật đầu đồng ý.
"Được."
Mặc Ngôn khum tay giữa không trung cách đầu cha Trác một khoảng, tinh tế khống chế dị năng đốt cháy tinh hạch trong óc ông, thân thể không hề hư tổn.
Tinh hạch biến mất, tang thi hãy còn cựa quậy nháy mắt đã lịm đi.
Bạch Thần bước đến, không để Mặc Ngôn giúp đỡ, tự mình cởi bỏ toàn bộ mảnh vải trói buộc cha Trác, mở tủ quần áo bên cạnh, thay ông khoác lên bộ vest yêu thích nhất.
Đây là chuyện cuối cùng cậu làm vì Trác An, hiện tại cậu sử dụng cơ thể nguyên chủ, chẳng khác nào đưa tiễn cha mẹ mình một đoạn đường.
Chỉnh trang hoàn tất, Bạch Thần đặt hai người ngồi xuống sô pha, để hai bàn tay chạm vào nhau.
"Mặc, làm đi anh."
Bạch Thần nói.
Mặc Ngôn giơ tay, ngọn lửa toát ra từ lòng bàn tay anh, một cú vung tay tưới lửa lên hai thi thể, rất nhanh sau đó, trên ghế sô pha chỉ còn một đống bột phấn lả tả.
Bạch Thần tìm một chiếc bình trang trọng thu thập tro cốt.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Bạch Thần cùng Mặc Ngôn đi tới một ngọn núi nhỏ ở ngoại thành, tên nó là Lạc Phong Sơn, trong trí nhớ Trác An, cha mẹ cậu quen nhau ở ngọn núi này, kết hôn rồi cả hai vẫn thường xuyên đến đây ôn lại kỷ niệm thở ban đầu.
Bạch Thần tìm thấy gốc cây năm đó hai người họ gặp gỡ, đào một cái hố vùi lấp hũ tro cốt, Bạch Thần quyết định không lập bia, quay người rời đi.
Giữa hư không vô định truyền đến âm thanh mãn nguyện, "Cảm ơn."
Mặc Ngôn cõng Bạch Thần xuống núi, Bạch Thần nằm trên lưng Mặc Ngôn, hai tay hai chân quấn anh như chú Koala.
"Lão công, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, chết cũng sẽ ở bên nhau."
Bạch Thần làm nhiều như vậy, ngoại trừ nguyên nhân giao ước với Trác An thì phần nhiều là vì cha mẹ Trác yêu nhau nhưng bi kịch thiên nhân vĩnh cách* đánh mạnh vào tâm lý cậu.
(*) Đại khái là âm dương cách biệt.
Mẹ Trác làm người mà chết, cha Trác biến thành tang thi không có linh hồn, chết cũng không thể nhập luân hồi mà tiêu biến giữa đất trời, về sau hai người vĩnh viễn không ngày gặp lại dù lúc sinh thời từng yêu nhau sâu đậm.
Bạch Thần nghĩ tới bản thân, cậu từng xém chút thần hồn tiêu tán, nếu không nhờ hệ thống thì cũng đã sớm biến mất, chẳng gặp được người yêu hiện tại.
Tuy ở Thần giới địa vị của cậu trên vạn người dưới một người, nhưng một khi thần cách tan rã cũng không thể ngưng tụ lần nữa, trong Thần giới chỉ có...
Chỉ có?
Chỉ có cái gì?
Bạch Thần sửng sốt, thần hồn truyền ra từng cơn đau đớn dồn dập.
"A!"
Bạch Thần thống khổ rên rỉ.
"Bảo bối, em sao vậy?"
Mặc Ngôn quay phắt đầu, khuôn mặt nhăn nhó của Bạch Thần đập vào mắt, cậu ôm đầu, biểu tình đau khổ cực độ.
Mặc Ngôn gấp gáp thả Bạch Thần xuống, kinh hoảng ôm cậu ngồi dưới đất.
"Bảo bối, em đau chỗ nào?"
"Nói cho anh đi!"
Bạch Thần đau không nói nên lời.
Giữa cơn đau, vài hình ảnh xa lạ mà quen thuộc như ẩn như hiện trong đầu cậu.
Cậu thuở bé được một nam nhân không rõ mặt bồng bế, cậu vui sướng tươi cười với nam nhân, bàn tay hư đốn vỗ mặt nam nhân, người kia bất đắc dĩ sủng nịch cậu.
Rồi khi niên thiếu, cậu làm một chiếc đuôi nhỏ bám dính nam nhân, đưa tay túm áo đen của nam nhân, cặp mắt uỷ khuất, bĩu môi lên án nam nhân, miệng lúc đóng lúc mở.
________________________________________
Từng cảnh, từng cảnh, thoáng hiện rồi vụt đi, khiến thần hồn chưa khôi phục của Bạch Thần sắp bể nát.
Hệ thống phát hiện điều không đúng, nó muốn sử dụng lực lượng áp chế phong ấn đang chậm rãi buông lỏng trên thần hồn của Bạch Thần.
Nhưng cú nổ mạnh ở cửa thế giới đã tạo thương tổn cho thần hồn vốn suy yếu của Bạch Thần, khiến phong ấn ký ức dần mất hiệu lực, năng lượng của nó cũng bị oanh tạc chẳng thừa lại bao nhiêu.
Rồi nó gần như ép khô năng lượng để dẫn đường cho tiểu chủ nhân mất trí nhớ đi hoàn thành nguyện vọng thứ nhất của nguyên chủ, lại dùng năng lượng tẩm bổ linh hồn Bạch Thần.
Bây giờ năng lượng đã không đủ còn phải kết ấn lần nữa.
Hệ thống ngó Mặc Ngôn bên ngoài, anh chưa thức tỉnh giống những thế giới trước.
Lòng nó loạn cào cào.
Phong ấn ký ức của tiểu chủ nhân chưa thể giải, thần hồn không ổn định của tiểu chủ nhân không tiếp nhận được hậu quả sau khi Bạch Thần có ký ức tỉnh giấc.
Hệ thống cắn chặt môi, dòm Mặc Ngôn lần cuối.
【 Thoát ly thế giới. 】
Cùng thời khắc đó, gương mặt nôn nóng của Mặc Ngôn cứng đờ, người trong lòng ngực đã không còn động tĩnh.