Edit: Mr.Downer
24.
Diệp Phi Chu ngơ ngác, nhìn chằm chằm sợi tơ hồng, lại sờ sờ, thời điểm ngón tay chạm vào tơ hồng lại không có cảm giác nào, giống như chạm vào không khí.
Sợi tơ hồng hữu hình nhưng không phải vật chất, tựa như hình chiếu từ một thế giới khác.
Thẩm Hành Vân nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay quơ quơ trước mặt Diệp Phi Chu: “Có nghe anh nói không, bảo bối?”
“… Có.” Diệp Phi Chu một mặt không thể tin gật gù, tất cả sự chú ý tựa hồ như bị sợi tơ hồng hấp dẫn đi rồi, cậu ngẩng mặt nhìn Thẩm Hành Vân, thở dài nói: “Em không chạm vào sợi tơ hồng được!”
“Sợi tơ hồng không phải là đồ vật của trần gian, không tuân theo quy tắc của nhân gian.” Thẩm Hành Vân kiên nhẫn giải thích, sau đó quay người chạy nhanh vài bước, kéo ra một khoảng cách với Diệp Phi Chu, độ dài của sợi tơ hồng lúc nãy còn vừa vặn lập tức kéo dài theo bước chân của Thẩm Hành Vân, nhưng kích cỡ không thay đổi, hơn nữa Diệp Phi Chu cũng hoàn toàn không có cảm giác cổ tay bị lôi đi.
Sợi tơ hồng như một huyễn ảnh hư vô xa vời, nhưng cũng chân thật liên kết hai người.
“Hiện tại tin không?” Thẩm Hành Vân đi đến trước mặt Diệp Phi Chu, hai tay vòng lấy eo của thiếu niên, khiến thân thể hai người thân mật dán chặt vào nhau, “Anh thật sự là thần tiên, em mượn sức mạnh của anh mới có thể nhìn thấy sợi tơ hồng.”
Diệp Phi Chu gật đầu một cái thật nhẹ, nhưng dáng vẻ vẫn không thể tin nổi: “Nhưng anh không chút nào giống thần tiên vậy…”
“Em cảm thấy thần tiên phải là bộ dạng gì? Lão đầu râu bạc cưỡi hạc tiên?” Trong mắt Thẩm Hành Vân nổi lên ý cười, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi của Diệp Phi Chu, nửa đùa nửa thật nói, “Thần tiên cũng phải hợp mốt nha bảo bối.”
“…” Đầu óc Diệp Phi Chu đã bị hiện tượng siêu nhiên trộn thành một khối hồ dán, ngơ ngác gật đầu.
Thật ra trước đây cũng không phải chưa từng hoài nghi.
Có thể tự nhiên thao túng may mắn như Thẩm Hành Vân, Diệp Phi Chu cảm thấy hắn tuyệt đối không phải người bình thường, chỉ là…
Một khi ý thức được tất cả chỉ là một giấc mộng, sẽ phải tỉnh giấc chiêm bao.
Một khi nói ra lời nguyện được chấp nhận với thần linh, sẽ mất đi hiệu lực…
Ốc đồng cô nương bị người đánh cá nhìn thấy cũng không còn xuất hiện, tiên hạc dệt vải bị nhìn trộm cũng một đi không trở lại…
Thành tâm sẽ linh nghiệm.
Không thể nói ra.
Những chuyện kỳ lạ huyền diệu này, tựa hồ không có ngoại lệ đều sợ bị nói toạc ra, từ chối ánh mắt tò của người phàm.
Vì lẽ đó, mỗi khi trong lòng không nhịn được nghi ngờ “Người thường làm sao khả năng thật sự may mắn đến mức độ như thế, hơn nữa còn có thể lan truyền”, Diệp Phi Chu sẽ cấp tốc xoay chuyển ý nghĩ, không đi suy đoán, cũng không truy hỏi Thẩm Hành Vân quá nhiều. Cậu sợ trong lúc mình lỗ mãng sẽ bất cẩn chặt đứt mối liên kết mong manh nào đó giữa hiện thực và u huyền, để khi mình tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện ra rằng Thẩm Hành Vân chỉ là mình nằm mơ.
Hóa ra là thần tiên… Diệp Phi Chu không nhịn được thở phào nhẹ nhõm thật dài trong lòng, nhanh chóng tìm được cân bằng giữa làm sao có khả năng cùng hóa ra là như vây.
“Cho nên, những gì anh vừa nói đều là thật…” Thẩm Hành Vân ôm Diệp Phi Chu nhẹ nhàng quơ quơ, kề sát vào lỗ tai của cậu, thấp giọng thúc giục, “Tha thứ cho anh có được không?”
“… Ừm.” Diệp Phi Chu khẽ đáp lời, nắm lấy vạt trước áo sơ mi của hắn mà lau khuôn mặt mèo con lấm lem của mình như để cho hả giận, hai gò má phồng lên, mang theo một chút ghen tuông từ đầu đến cuối không hề tiêu tán, hỏi, “Thế nhưng… Lê Khải An là nhiệm vụ của anh, như vậy trong tương lại nhất định sẽ có thời điểm anh ta cần anh, lúc đó, còn có thể giống như ngày hôm nay phải không?”
“Tuyệt đối sẽ không.” Thẩm Hành Vân nhìn chăm chú thật sâu vào đôi mắt khóc đỏ của cậu, ngữ khí kiên định nói, “Anh đã nghĩ tới biện pháp giải quyết, cho anh một chút thời gian, ngày hôm nay là một lần duy nhất, cũng là một lần cuối cùng, tin anh.”
“Vậy em còn một vấn đề.” Diệp Phi Chu bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn đến phát nhiệt hai gò má, cúi đầu ngượng ngùng, nhìn chằm chằm tơ hồng trên cổ tay, nhỏ giọng nói, “Anh đối với Lê Khải An tốt như vậy, anh ta có thể sẽ thích anh hay không? Em chính là như vậy thích anh…”
Cho dù có sợi tơ hồng cũng không thể không đề phòng!
Thẩm Hành Vân bật cười, đem Diệp Phi Chu đang hóa thân thành bình dấm chua nhỏ ôm càng chặt hơn: “Không thể nào, cậu ta không biết đến sự tồn tại của anh, anh chỉ trợ lực trong bóng tối mà thôi, huống hồ… Cậu ta với Nguyệt Lão mới là một đôi.”
“Nguyệt Lão cũng sẽ nói chuyện yêu đương à?” Diệp Phi Chu tò mò mở to hai mắt, giống như được nghe thấy tin tức lá cải trên tiên giới, “Nguyệt Lão rất già sao?”
“Bất lão, thật sự nghiêm túc mà nói, Nguyệt Lão chỉ là một thân phận tượng trưng mà thôi. Trên thế giới này có rất nhiều Nguyệt Lão, bề ngoài của Nguyệt Lão mà anh kể nhìn qua cũng không lớn hơn em bao nhiêu.” Thẩm Hành Vân giải thích, như chợt nhớ tới chuyện thú vị gì đó, nín cười nói, “Đúng rồi, kể cho em nghe chuyện cười này, Lê Khải An thật ra là một người có thể chất đặc thù ngàn năm khó gặp, sợi tơ hồng nhân duyên không có hiệu quả với cậu ta, mỗi một thế của cậu ta đều bị ế đến cuối đời… Cho nên Nguyệt Lão vì theo đuổi Lê Khải An, đủ mọi loại thủ đoạn đều dùng hết, anh ta còn đang may áo lông cho Lê Khải An đấy.”
Diệp Phi Chu không nhịn được cười phốc ra tiếng.
Thân là Nguyệt Lão, còn muốn tự mình theo đuổi người mình thích, còn muốn tự tay may áo lông….
Nguyệt Lão kia còn có chiêu gì nữa không!?
“Thần tiên cũng không phải là vạn năng, tụi anh chỉ có thể làm một ít chuyện đặc biệt bên trong quy tắc, khiến người ta duy trì vận mệnh bình thường…” Thẩm Hành Vân khoan thai thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau một cái trên lúm đồng tiền của Diệp Phi Chu, giọng nói nhu hòa mà trầm thấp, “Em cười hiện lên lúm đồng tiền thật đẹp mắt, sau này anh chỉ muốn để em cười.”
Diệp Phi Chu nghe vậy, nghiêm túc ho một tiếng, đem hai cái lúm đồng tiền nhỏ dấu đi, lạnh lùng nói: “Em còn một vấn đề quan trọng nhất.”
“… Em hỏi đi.” Thẩm Hành Vân nhìn ra Diệp Phi Chu trên thực tế đã nguôi giận, một tay hắn che sau đầu cậu, một tay nhẹ nhàng đẩy người dựa vào vách tường, chính mình nghiêng người mà giam giữ cậu bên trong không gian chật hẹp tại góc tường. Hắn hôn lên trán Diệp Phi Chu như mưa rơi tí tách yên tĩnh, lại chậm rãi hướng xuống phía dưới, cơ hồ đem cả khuôn mặt hôn một lần, không có bao nhiêu sắc dục, chỉ là mang theo tràn đầy yêu thương cùng quyến luyến.
“Cái kia…” Hai chân Diệp Phi Chu có chút rã rời, nhưng khuôn mặt vẫn trông rất nghiêm túc, “Anh làm sao đem vận may truyền cho Lê Khải An? Anh có phải lén lút hôn anh ta không?”
Sau một trận trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Hành Vân quay đầu cười ra tiếng, cả người tràn ngập khí tức thiếu đòn.
Diệp Phi Chu tức giận đến nhe răng: “Em biết ngay!”
“Em biết cái gì?” Thẩm Hành Vân nhíu mày, duỗi ba ngón tay lên trời, “Không hôn, anh thề, anh chỉ hôn em.”
“Ý của em là, em biết trước đó là anh gạt em!” Diệp Phi Chu phát giận đếm kỹ tội trạng của hắn, “Cái gì sờ một chút linh nghiệm mười giây, hôn một chút linh nghiệm hai tiếng, làm… gì kia linh nghiệm một ngày, rồi cái gì trao đổi nước bọt mới có thể kéo dài may mắn…”
“Ha ha ha!” Thẩm Hành Vân cười đến run vai, ý cười dịu dàng bên trong con ngươi, khiến đôi mắt đẹp đẽ kia càng thêm đen láy sâu thẳm, “Em thật sự tin sao, bảo bối?”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Phi Chu đỏ bừng lên: “Em có ngốc đâu, đương nhiên không tin rồi, em biết anh khẳng định còn biện pháp khác, mấy thứ anh nói kia đều là lừa em.”
Thẩm Hành Vân nín nhịn cơn cười: “Chỉ cần ở trong phạm vi được thần lực của anh che chở, đồng thời được anh nguyện ý, là có thể lan truyền số mệnh, lan truyền bao nhiêu được quyết định bởi em ở trong phạm vi đấy bao lâu, mà phạm vi này ước chừng là trong ba mét.”
Diệp Phi Chu lườm hắn một cái, chậm rãi nói từng chữ: “Em biết lắm mà, tên lừa gạt.”
“Ồ?” Thẩm Hành Vân cúi đầu, cùng cái trán của cậu giằng co, cười xấu xa nói, “Nếu em biết… Làm sao lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện để anh lừa? Có phải em cũng muốn bị anh hôn đúng không?”
Diệp Phi Chu ấp úng một hồi lâu, mới căm giận nghẹn ra một câu: “Em, em đây không phải là không có cách nào sao, lưu manh.”
Thẩm Hành Vân không thành thật mà xoa bóp eo của cậu: “Biết là lưu manh, em còn thích?”
Diệp Phi Chu vỗ tay hắn một cái, khẩu thị tâm phi nói: “Không lưu manh, em càng thích hơn.”
“Vậy thì không được.” Thẩm Hành Vân lấy môi vuốt ve đôi môi của Diệp Phi Chu, bốn mảnh bờ môi mềm mại dưới sự cọ xát hơi biến dạng. Vẫn duy trì cái hôn như gần như xa như vậy, Thẩm Hành Vân thì thầm như nói mê: “Anh muốn ôm em, muốn hôn em, muốn ngửi lấy mùi vị của em, muốn đụng chạm thân thể của em, môi của em, tóc của em, eo của em, tay của em…”
“…Đừng chạm vào chỗ này!” Trong lời tâm tình say sưa, Diệp Phi Chu cực kỳ mệt tâm mà đẩy móng heo thánh khiết của thần tiên trên mông của mình ra.
Qủa thật muốn lên thiên đình khiếu nại!
“Anh nghẹn muốn chết rồi.” Thẩm Hành Vân ủy khuất nói, “Dục hỏa đốt người.”
“Kìm nén đi.” Diệp Phi Chu vô cùng lãnh khốc, “Anh không thể cùng em nói chuyện yêu đương thuần khiết hai ngày sao?”
Rõ ràng là mối tình đầu vườn trường có chứa sắc thái huyền huyễn, theo lý thuyết là phải dán mác các loại như “Ngây thơ”, “Trong sáng”, “Lãng mạn”, thế nhưng Diệp Phi Chu đáng thương mỗi ngày đều phải đề phòng bạn trai lang sói của mình như phòng tránh tai nạn giao thông…
“Không thể.” Thẩm Hành Vân kiên định bác bỏ đề nghị này, lộ vẻ mặt đau buồn nói, “Anh chờ đợi em lâu như vậy, nghĩ đến em lâu như vậy, có thể nhịn được không đem em ăn đến no căng bụng cũng là cực hạn rồi.”
“Bao lâu?” Linh quang của Diệp Phi Chu lóe lên, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, “Em còn chưa hỏi anh, nếu anh là thần tiên… Tại sao lại thích em? Lẽ nào em…”
“Kỳ thật em biết.” Mặt trời dần chìm về phía tây, một đạo nắng chiều bên trong hẻm nhỏ cũng bị từng mảng bóng tối thay thế, tất cảnh cảnh vật bốn phía trong phút chốc rơi vào trong đen tối yên tĩnh an bình, thanh âm trầm thấp của Thẩm Hành Vân cùng tiếng tim đập tiến vào trong tai, “Câu nói em thường dùng để tự giễu, chỉ có điều em không biết, đó chính là sự thật.”
“Ha ha…” Diệp Phi Chu nhớ tới câu nói mình thường dùng để tự giễu kia, mở to hai mắt, không thể tin được mà hỏi, “Em không phải thật sự là suy thần tái thế chứ ?”
Thẩm Hành Vân nghiêm túc gật đầu: “Là thật.”
Diệp Phi Chu: …