Edit: Mr.Downer
23.
Hơi thở quen thuộc phả vào mặt.
Là mùi vị của Thẩm Hành Vân, mùi hương nam tính nhàn nhạt vô cùng đặc biệt, thần bí, tao nhã, tràn ngập mê hoặc mà không thể phỏng đoán, giống như chính bản thân hắn.
Âm thanh nức nở nghẹn ở trong cổ họng vì kinh ngạc, Diệp Phi Chu đột nhiên mở mắt ra, phát hiện Thẩm Hành Vân đang quỳ một chân xuống đất, ôm chặt lấy cậu đang chán nản ngồi ở chân tường vào trong lòng, hai cánh tay ấm áp vững vàng như có thể chống lại tất cả mọi thứ xấu xa trên thế giới này.
“Xin lỗi,” Thẩm Hành Vân một bên vuốt xuống những vụn trứng bướng bỉnh dính trên tóc của Diệp Phi Chu, một bên lẩm bẩm thì thầm, “Xin lỗi, bảo bối, anh bao giờ cũng tới muộn.”
Vô lý.
Hẻm nhỏ này rõ ràng ở nơi rất khuất nẻo, chính mình chạy loạn, Thẩm Hành Vân làm sao có thể tìm được mình.
Huống hồ vé máy bay cùng ngày trong mùa du lịch cao điểm không dễ đặt, điện thoại di động hỏng bét không thể liên lạc, đi dọc theo phố lớn ngõ nhỏ cũng không thể tìm ra nhanh như vậy.
Vô lý.
Diệp Phi Chu sợ ngây người, xoa bóp cánh tay Thẩm Hành Vân như mộng du, thế nhưng tất cả vô lý đều bị phá vỡ, bị quăng lên chín tầng mây bởi nhiệt độ cùng xúc cảm chân thật của con người trước mắt này. Diệp Phi Chu há hốc miệng, rồi bật khóc.
Tủi thân một mình sau khi chiếm được an ủi, đã lập tức biến thành tủi thân nhân hai, tủi thân đến mức trái tim cảm thấy đau xót. Khuôn mặt của Diệp Phi Chu kề sát trên bả vai Thẩm Hành Vân mà cọ tới cọ lui, đem nước mắt nước mũi dính hết cả lên áo quần của hắn, cậu giống như một đứa trẻ cầm lấy tay của Thẩm Hành Vân đặt lên trên đầu gối của mình, khóc thút thít nói: “Em bị té, đau lắm, buổi sáng té bây giờ vẫn còn đau…”
“Đều tại anh, không đau không đau, ngoan…” Thẩm Hành Vân mềm giọng an ủi như dỗ dành một cậu bé con, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa vài vòng, cúi người hôn một cái lên đầu gối của cậu.
“Chỗ này cũng đau…” Diệp Phi Chu nắm tay Thẩm Hành Vân, rưng rưng nước mắt mà chỉ chỉ khắp nơi trên người mình, vừa kéo vừa khóc, đứt quãng kể ra tủi thân của cậu, “Còn có chỗ này, này, này, tất cả đều đau… Nước canh vẩy lên người, bọn họ cười em… Điện thoại di động cũng hỏng… Vừa ra khỏi cửa trời liền mưa to… Toàn thế giới này đều đối nghịch với em…”
“Sẽ không bao giờ…” Đôi mắt Thẩm Hành Vân đỏ bừng, mãnh liệt giam cậu con trai đang khóc đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt vào trong lòng, run rẩy phát ra tiếng nói, “Anh xin lỗi, sẽ không bao giờ…”
Diệp Phi Chu nhớ lại lần cuối cậu bất chấp hết mọi thứ mà làm nũng, là vào lúc cậu gãy xương hồi tám tuổi.
Sau khi được bó bột từ trong bệnh viện về nhà, bé Diệp Phi Chu ôm ba ba khóc không dứt, bong bóng nước mũi liên tục cọ vào trên người ba ba, khóc đến nấc cụt, vừa tủi vừa dỗi lại vừa đau, rõ ràng bản thân ngoan ngoãn, nhưng đều là người khác hại mình bị thương.
“Không được khóc.” Sắc mặt Diệp Cảnh Sơn lạnh lùng nghiêm nghị, “Khóc lên thì con sẽ yếu đuối, con càng yếu đuối thì khó chịu càng lợi hại.”
Tuy rằng rất không có tình người, nhưng đạo lý quả thật là như vậy.
Dần dần, Diệp Phi Chu phát hiện ra khi cậu cứng cỏi, cắn răng chịu đựng, không bộc lộ ra mặt mềm yếu của mình, uy lực của những điều xui xẻo bên ngoài xác thực sẽ giảm đi phân nửa.
Thế nhưng…
“Đều tại anh…”
“Tại anh.”
“Bởi vì có anh ở đây, em mới yếu ớt như vậy…” Tiếng khóc của Diệp Phi Chu từ từ nhỏ xuống, cậu mạnh mẽ lau nước mắt, đem Thẩm Hành Vân đang một mực nhẹ nhàng an ủi cậu đẩy ra một chút, đỏ mắt nói, “Nếu như anh chưa từng xuất hiện, chuyện xui xẻo ngày hôm nay em nhất định sẽ không để trong lòng…”
Chỉ có thể bất đắc dĩ tự giễu “Không sai, trời sinh tôi vốn xui xẻo”, sau đó cưỡng ép bản thân quên đi những chuyện không vui, bắt buộc chính mình phấn chấn lên.
“Nhưng hôm nay em cứ suy nghĩ, Thẩm Hành Vân làm sao không đến… Thẩm Hành Vân tại sao lại để em khó chịu như vậy… Thẩm Hành Vân bây giờ đang làm gì tại sao anh không đến dỗ em… Thẩm Hành Vân Thẩm Hành Vân Thẩm Hành Vân…” Diệp Phi Chu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười tự giễu, “Kết quả là khổ sở giống như trời sập.”
Thẩm Hành Vân hôn những giọt nước mắt dính ở trên mặt cậu, giọng điệu chân thành nói: “Sẽ không bao giờ có lần thứ hai, anh cam đoan.”
Thế nhưng dù cam đoan thì cũng sẽ có những chuyện lỡ hẹn giống như vậy, Diệp Phi Chu lắc đầu, không muốn xoắn xuýt, ngược lại hỏi: “Sáng sớm hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy?”
Diệp Phi Chu thẳng thắng nói: “Có người bất ngờ xảy ra tai nạn, anh đi xem cậu ta.”
Diệp Phi Chu trầm mặc trong chốc lát, dự cảm hỏng bét trong lòng ngày càng kịch liệt, mỗi một chỗ bầm trên người đều nhe nanh múa vuốt đau đớn, cậu buông mi mắt xuống, không có sức lực hỏi: “… Là Lê Khải An sao?”
Thẩm Hành Vân đau lòng nhìn Diệp Phi Chu: “Ừ, cậu ta chịu đựng được qua giai đoạn nguy hiểm thì anh đã tới.”
Người mình vẫn luôn coi là báu vật, tâm tâm niệm niệm, nhưng bởi vì do mình sơ suất, trở nên vô cùng chật vật, nước mắt cùng nước mũi tèm lem trên hai gò má, cả người lộn xộn, trên mái tóc đen mềm mại dính đầy vụn trứng, khuôn mặt luôn luôn ngoan ngoãn ôn hòa, cười rộ lên sẽ giống như mặt trời nhỏ, vào giờ phút này lại tràn ngập biểu tình nản lòng và suy sụp tinh thần.
“Không phải như em nghĩ đâu.” Không đợi Diệp Phi Chu mở rộng hiểu lầm, Thẩm Hành Vân vội vã giải thích, cũng không quan tâm Diệp Phi Chu có thể nghe rõ hay không, “Cậu ta chỉ là nhiệm vụ của anh, anh đối với cậu ta không có bất kỳ tình cảm cá nhân nào. Lê Khải An người này có một đại kiếp nạn trong số mệnh, một khi gặp đại nạn không chết, cuộc đời sau này sẽ may mắn liên tục, thuận buồm xui gió. Đây là mệnh cách của cậu ta, công việc của anh là để cho tất cả được tiến hành dựa theo quỹ đạo của số mệnh.”
Diệp Phi Chu ngơ ngác nhìn Thẩm Hành Vân, hít hít nước mũi, một hồi lâu trôi qua, mới do dự hỏi: “Anh muốn trêu em à…”
“Mỗi một chữ anh nói đều là sự thật… Anh vốn muốn đem những chuyện này cho em chậm rãi tiếp thu, bởi vì quá khác thường, anh sợ em bị kích thích quá lớn, thế nhưng hiện tại nếu không nói, chỉ sợ em sẽ không còn cho anh cơ hội để kể.”
Thẩm Hành Vân giữ chặt sau gáy của Diệp Phi Chu, để mặt cậu chôn vào trước ngực mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới tấm lưng gầy gò của cậu: “Tai nạn xe cộ của Lê Khải An vốn phải phát sinh vào nửa năm sau, thế nhưng Nguyệt Lão tên ngố kia… Anh ta tham gia vào sinh mệnh của Lê Khải An, Lê Khải An là người thường, mệnh của cậu ta bị sức mạnh bên ngoài phàm trần nhiễu loạn, cho nên một loạt chuyện ảnh hưởng đến mệnh của cậu ta xảy ra sớm hơn, nhưng anh hoàn toàn không ngờ tới sẽ là ngày hôm nay… Nếu như không có thần hộ mệnh che chở, ngày hôm nay chính là ngày chết của cậu ta, mà làm thần hộ mệnh của Lê Khải An, thần cách của anh cũng sẽ bị hao tổn.”
“…” Diệp Phi Chu kinh ngạc nghi ngờ nghe, cảm thấy giống như đang nghe Thiên thư.
Vẻ mặt của Thẩm Hành Vân vừa chăm chú lại thành khẩn, nhưng mà lời hắn nói ra lại viễn vông không tưởng.
“Anh nói thần cách của anh sẽ bị hao tổn, thần cách, Nguyệt Lão là tên ngố…” Diệp Phi Chu nhẹ giọng tái diễn, bỗng nhiên không nhịn được bật ra một tiếng cười, nụ cười kia xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc giống như mèo con, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
—— Bạn trai lỡ hẹn vì chọc người yêu nín khóc cũng thật liều mạng.
—— Chờ một chút, không biết chừng Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu nương cũng sẽ lên sàn.
Tâm tình của Diệp Phi Chu đại khái chính là vậy.
“Anh chính là thần tiên, là phúc thần.” Thẩm Hành Vân thấy Diệp Phi Chu bị mình chọc cười, thoáng thở phào nhẹ nhõm, nét mặt căng thẳng cũng dịu đi, mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng mấy phần cưng chiều nhìn Diệp Phi Chu đang vừa khóc vừa cười, sâu xa nói: “Đúng vậy.”
Diệp Phi Chu cười càng lợi hại: “Tại sao anh không đi diễn kịch a ha ha ha…”
Thần tiên làm sao có thể có dáng vẻ như Thẩm Hành Vân?
Nào có thần tiên chưa quen biết đã chiếm tiện nghi, sờ cái mông của người ta?
Nào có thần tiên thừa dịp người khác bị thương không có năng lực hoạt động mà tranh thủ cháy nhà hôi của, chặn người ở trong xe cưỡng hôn?
Nào có thần tiên khuya lơ khuya lắt trèo tường leo cửa sổ gặp người yêu?
Thần tiên ăn hamburger, thần tiên uống Coca, thần tiên chạy xe Hummer, thần tiên đùa giỡn lưu manh, thần tiên mua xổ số… Diệp Phi Chu càng nghĩ càng cười đến không dừng được.
Thẩm Hành Vân bị Diệp Phi Chu lây nhiễm, cũng bất đắc dĩ nở nụ cười, sau khi chờ cậu vất vả bình tĩnh lại, Thẩm Hành Vân mới nhẹ giọng nói: “Bảo bối, em không hỏi anh một chút là làm sao anh tìm được em à?
“… Làm sao?” Lúc này, Diệp Phi Chu mới nhớ tới thắc mắc lóe lên trong lòng khi cậu nhìn thấy Thẩm Hành Vân ngày hôm nay.
Quả thực không thể nào tìm đến đây nhanh như thế được.
“Là sợi tơ hồng của Nguyệt Lão.” Thẩm Hành Vân lắc lắc cổ tay, ngắm nhìn ánh mắt ôn nhu lại thương tiếc của Diệp Phi Chu, chân trời được ánh chiều tà chiếu rọi thành màu vàng xán lạn, từng mảng mây trắng thưa thớt hiện lên trong mắt hắn, như phảng phất thứ gì đó tản mạn bên trong con ngươi màu đen kia, “Bất kể em đang ở đâu, anh đều có thể dựa vào sợi tơ hồng để tìm thấy em.”
Diệp Phi Chu nhìn khuôn mặt đẹp trai đã từng làm tim mình đập không ngớt đến thần hồn điên đảo, nụ cười mới lưu lại trên mặt rút đi, lần thứ hai khó chịu, dùng giọng nói có hơi khàn khàn oán trách: “Anh có thể nghiêm túc một chút được không, toàn nói đùa không ngừng…”
“Anh có thể chạm vào em sao?” Thẩm Hành Vân ôn nhu cắt ngang oán giận của Diệp Phi Chu, cũng không chờ cậu trả lời, bèn lập tức giơ tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mí mắt của cậu.
Một thứ xúc cảm kỳ dị truyền đến từ mí mắt, như một dòng khí ấm áp thấm vào da thịt, Diệp Phi Chu kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Xem cổ tay của em đi.” Thẩm Hành Vân nắm một tay của Diệp Phi Chu, nâng cao cổ tay đưa đến trước mắt cậu.
Ánh mắt chuyển qua chỗ khác trong phút chốc, Diệp Phi Chu giật mình.
Trên cổ tay trắng nõn gầy gò, quả thật có một sợi tơ hồng quấn quanh. Sợi tơ hồng so với sợi len đan áo len phổ thông mảnh hơn một ít, đỏ thẫm thuần khiết, thoạt nhìn vô cùng chân thật, thậm chí có thể thấy rõ các hoa văn nhỏ bé ở bên ngoài cùng rìa nhung. Bao quanh sợi tơ hồng là những điểm sáng li ti, giống như các ngôi sao lấp lánh rải rác trong bầu trời đêm. Tơ hồng thắt lại một nút trên cổ tay cậu, đoạn dây còn lại thì quấn trên cổ tay của Thẩm Hành Vân.
Sợi tơ hồng duyên phận trong truyền thuyết.
“Cái hôm đi ăn trưa đó, em đồng ý để anh làm bạn trai em, anh mới buộc nó ngay trước mặt em, em cũng không phản đối…” Thẩm Hành Vân dùng tay được buộc tơ hồng xoa xoa chóp mũi của Diệp Phi Chu, “Một khi sợi tơ hồng được buộc vào, ngoại trừ Nguyệt Lão, không ai có thể tháo ra được, hơn nữa nếu Nguyệt Lão dám tháo thì anh sẽ đập chết anh ta. Vì vậy em vĩnh viễn là của anh, vĩnh viễn không chạy được, bất kể em ở đâu anh đều biết, em và anh vĩnh viễn không có cách nào yêu người khác… Lần này để cho em gặp không may là lỗi của anh, anh có biện pháp đảm bảo chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, tha thứ cho anh có được không?”