“Cái gì? Sao tu vi của nàng ấy cao như thế?” Tịnh Nguyệt tiên tôn nghe thấy thì hỏi lại.
Bà nhớ lại lúc gặp Bạch Ngọc Câu lần đầu tiên, khi đó bà không hề cảm nhận được tu vi của Bạch Ngọc Câu.
Một Kiếm Linh mà có tu vi cao như thế à.
Chẳng lẽ lúc trước Bạch Ngọc Câu đã cố tình che giấu tu vi của nàng ấy?
Khả năng cao là thế!
Tịnh Nguyệt tiên tôn nhìn đống mảnh vỡ của đá đo lường được Hà Linh sư thúc mang về, bà nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Nếu thật sự như thế...”
“Nàng ấy không thể tham gia vào trận tỷ thí giữa các tông môn được.”
Khi tin tức này truyền tới tai của Bạch Ngọc Câu thì cô đang xem Trần Thông biểu diễn: “Cô!”
Trên mặt của Trần Thông tràn đầy nước mắt: “Cháu đã trở về rồi! Cô ơi!”
Hắn ta đợi ở mạt thế lâu như vậy, cuối cùng cũng được trở về nơi Tu Tiên giới quen thuộc này.
Bạch Ngọc Câu nhìn tên thanh niên đang chảy nước mắt, nước mũi ròng ròng thì khẽ lắc đầu một cái: “Khóc cái gì mà khóc, chỉ là một chuyến xa nhà thôi mà.”
Khi xưa, cô cũng đi dạo chơi khắp nơi đây này!
“Cô, cháu muốn về thăm nhà một chút!” Trần Thông lau nước mắt, đã lâu rồi hắn ta chưa về nhà.
Không biết cha có muốn gặp lại hắn ta không.
Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Vậy ngươi trở về đi.”
Cô còn phải ở lại đây tham gia trận thi đấu giữa các tông môn nữa! Chỉ cần nghĩ tới cảnh bộ móng tay xinh đẹp của cô sẽ được nhiều người chiêm ngưỡng là cô đã thấy vô cùng phấn khích, muốn giết hàng trăm hàng ngàn con zombie để giải tỏa cảm xúc phấn chấn này.
Bỗng nhiên Tiểu Mỹ rùng mình một cái: “Grào!”
Nó thấy lạnh cả sống lưng, chắc là đằng sau bị hở nên Tiểu Mỹ đưa tay sờ sau lưng của nó, móng tay sắc bén để lại trên lưng của nó một vết cào sâu hoắm.
Trần Thông nhìn Bạch Ngọc Câu với ánh mắt lưu luyến không rời: “Vậy cháu đi đây! Cô, chờ cháu quay trở lại sẽ mang đặc sản cho người!”
Bạch Ngọc Câu phất tay: “Đi mau lên, đi mau lên!”
Dáng vẻ của người này lúc khóc nhìn xấu quá đi! Gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thẩm mỹ của cô!
Trần Thông bị một trận gió lớn thổi bay lên trời, giống như đi tàu lượn siêu tốc: “A a a a a a a a!”
Trên đường về nhà, lòng hắn ta vừa thấy vui mừng, phấn khích vừa trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Cô! Tuy cháu rất muốn về nhà!
Nhưng ngươi cũng đừng vội vàng đuổi cháu đi như vậy chứ!
Cùng lúc này, Tịnh Nguyệt tiên tôn và Hà Linh sư thúc vừa bay tới nơi.
Từ phía xa bà đã nhìn thấy Bạch Ngọc Câu phất tay làm Trần Thông bay đi, dù chỉ một cái vung tay nhẹ nhàng, nhưng bà cũng cảm nhận được một luồng tu vi mạnh mẽ.
Dường như đôi tay kia có thể dễ dàng hủy điệt mọi thứ trên thế giới này.
“Tiền bối.” Tịnh Nguyệt tiên tôn hạ xuống đất rồi hơi cúi đầu hành lễ.
Bạch Ngọc Câu quay đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc bạc trước mặt, cô kinh ngạc mở to hai mắt.
“Sao mặt của người này giống tôi quá vậy! Tóc cũng giống nữa!”
Không ngờ rằng người fans này của cô cuồng nhiệt như thế, còn cố gắng bắt chước mọi thứ giống cô như vậy!
Tịnh Nguyệt tiên tôn: “...”
“Tiền bối nói đùa rồi.” Tịnh Nguyệt tiên tôn mở miệng nói: “Ta nghe nói tiền bối muốn tham gia tỷ thí của các tông môn, chỉ là sự kiện này lại chỉ dành riêng cho các đệ tử.”
Ý bà muốn nói là nó chỉ dành cho những người bạn nhỏ đánh nhau thôi, tu vi của cô cao như thế, chỉ đánh một cái là có thể giết chết bọn họ rồi, như vậy bọn họ còn rèn luyện thế nào được.
Bạch Ngọc Câu sờ môi dưới, rồi nghĩ một lúc lâu, ngay lúc Tịnh Nguyệt tiên tôn và Hà Linh sư thúc nghĩ rằng đã đắc tội với tiền bối.
Cô quay đầu nhìn Tiểu Mỹ nói: “Tiểu Mỹ, bà ấy nói gì thế?”
Tiểu Mỹ dùng móng tay gãi đầu: “Grào grào grào... Grào grào grào...”
Bạch Ngọc Câu nghe xong lời zombie thì vô cùng buồn bã: “Nghĩa là ta không thể tham gia à!”
Huhuhu!
Tiếc quá đi thôi, một cơ hội tốt để khoe khoang bộ móng tay mới mà không dùng được!
Từ khóe mắt của cô chảy xuống một giọt nước mắt, sau đó bị một cơn gió thổi tới tay của Tịnh Nguyệt tiên tôn.
Tịnh Nguyệt tiên tôn cảm thấy một luồng hơi lạnh quét qua người, sau đo bà kinh ngạc mở to mắt, lộ ra vẻ vừa mừng rỡ vừa mê mang.
Bỗng nhiên, linh khí bên trong đất trời cùng nhau di chuyển về phía Tịnh Nguyệt tiên tôn.
“Ầm ầm! Ầm ầm!”
Bầu trời đột ngột thay đổi, trong chớp mắt, một tia sét cực lớn lao thẳng về phía Tịnh Nguyệt tiên tôn.
Ngay lập tức, Tịnh Nguyệt tiên tôn nhìn về phía bọn họ rồi nói: “Các ngươi mau rời khỏi đây! Ta sắp đột phá rồi!”
Bà vốn đang ở ngưỡng cửa phi thăng, bây giờ muốn đột phá thì phải trải qua 999 lượt thiên kiếp.
Nếu có người đứng quá gần bà, thì người đó cũng sẽ bị đánh luôn!
Hà Linh sư thúc vội vàng nói: “Ta bày trận cho ngươi!”
Trước thiên kiếp, sống chết khó mà nói trước được, nếu không có trận phòng hộ chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
Tịnh Nguyệt tiên tôn thấy Thiên Lôi đã rơi xuống thì khẽ lắc đầu: “Không kịp rồi.”
Hai người Diệp Lương Thần và Tang Tinh cùng nhau đưa Bạch Ngọc Câu đang ngồi trên ghế rời khỏi đây, Tiểu Mỹ cũng phát huy tốc độ vượt xa zombie bình thường để chạy khỏi nơi này.
Tia Thiên Lôi này không chỉ buộc bọn họ rời đi mà còn làm cho cả Tu Chân giới đều phát hiện hiện tượng khác thường này.
“Có người muốn phi thăng!”
“Là Thiên Lôi! Nhìn uy thế này thì chắc là 999 lượt Thiên kiếp!”
“Bên kia hình như là ở Thủy Linh tông! Chẳng lẽ là Tịnh Nguyệt tiên tôn! Bà sắp đột phá!”
“Mau đi xem một chút! Nếu có thể nhân cơ hội này mà đạt được cảm ngộ, biết đâu chừng có thể đột phá thì sao!”
Vô số tu sĩ bay về phía Thủy Linh tông.
Bạch Ngọc Câu thấy một tia sét đánh lên người Tịnh Nguyệt tiên tôn, nhưng bà không kêu một tiếng nào.
Cô yên lặng duỗi ra ngón tay cái: “Chất lượng quần áo tốt thật đấy!”
Bị sét đánh mà quần áo không rách, đầu tóc không rối chút nào.
Ai da, thật muốn có bộ quần áo như của bà ~
Tịnh Nguyệt tiên tôn cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng đằng sau, bà vừa nghi hoặc vừa tiếp tục nghênh đón một tia Thiên Lôi tiếp theo.
Chuyện gì xảy ra thế, tự nhiên cảm thấy có người muốn cướp đồ vật trong tay bà.
Một đống người đã tụ tập ở phía sau Bạch Ngọc Câu, Cô Đông sư tỷ nhìn tiểu sư muội đang ngồi trên ghế, rồi lại nhìn Tịnh Nguyệt tiên tôn đang Độ Kiếp.
Thế nào mà lại thấy Tịnh Nguyệt tiên tôn và tiểu sư muội hơi giống nhau nhỉ.
Không, không đúng, giờ muội ấy không phải là tiểu sư muội mà là tiền bối.
Huhuhu! Không còn tiểu sư muội nữa rồi!
“Phi thăng?” Bạch Ngọc Câu nghe được chuyện phi thăng từ miệng mọi người, cô hơi nghi hoặc mà hỏi: “Phi thăng tốt như vậy sao?”
Diệp Lương Thần vừa nhìn Tang Tinh đang bóp chân cho Bạch Ngọc Câu rồi nhìn sang Phục Toa đang bóp vai cho Bạch Ngọc Câu.
“Phi thăng là mục tiêu chính của tu sĩ, còn sau khi phi thăng, cuộc sống có tốt hơn hay không thì ta không biết.” Diệp Lương Thần nhìn Tịnh Nguyệt tiên tôn lấy ra pháp khí bản mệnh của bà để chống lại Thiên Lôi.
Hắn mở miệng nói: “Chắc là tốt đi, không thì sao mọi người đều muốn phi thăng.”
“Oa ~” Bạch Ngọc Câu liếc mắt nhìn bầu trời, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một vệt kim quang: “Vậy tôi đi lên nhìn thử một chút rồi sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn!”
Quyết định như thế!
Cô nói xong thì đạp chân bay vào phạm vi bên trong của kim quang, sau đó biến mất trong ánh mắt khiếp sợ của Tịnh Nguyệt tiên tôn .
Diệp Lương Thần: “!!!”
Nhóm tu sĩ đến quan sát Tịnh Nguyệt tiên tôn độ kiếp đã nhìn thấy một vệt kim quang xuất hiện.
“Phi thăng! Phi thăng!”
“Khoan đã! Hình như người phi thăng không phải Tịnh Nguyệt tiên tôn!”
“Đáng sợ quá! Tốc độ phi thăng nhanh quá? Vừa mới đi vào đã không thấy bóng dáng đâu cả!”
“Kim quang cũng không thấy nữa!”
Tang Tinh nhìn chị đại đã lên trời thì trước mặt cậu cũng hiện ra một vệt kim quang: “Tôi đi tìm chị đại!”
Nói xong thì cậu bước vào bên trong kim quang rồi ngay sau đó cả người biến mất.
“!!!”
“Con mẹ nó! Lại có người phi thăng! Lại có người phi thăng!”
“Khoan đã! Đấy cũng không phải Tịnh Nguyệt tiên tôn!”
“Ai da? Lẽ nào chúng ta đang nằm mơ?”
“Ta thấy mọi chuyện không chân thật (*) tí nào!”
(*)假仙 tiên giả: ý chỉ sự giả tạo, không đúng thực tế
Diệp Lương Thần cảm nhận được linh khí do thiên đạo hạ xuống sau khi Bạch Ngọc Câu và Tang Tinh phi thăng thì vội vàng đả tọa điều tức.
Mà Tịnh Nguyệt tiên tôn bị sét đánh có chút chật vật thì qua hai lần linh khí hạ xuống, thể lực của bà đã được khôi phục hoàn toàn.
Bà cầm kiếm chỉ lên trời đón nhận một lượt Thiên Lôi tiếp theo đang hạ xuống.
…
“Đến chưa?”
Mấy chục người vây xung quanh một cửa động, động này chính là con đường để phi thăng lên Tiên giới.
Mà mấy chục người này cũng không phải là người bình thường, bọn họ đều là tiên nhân đã phi thăng.
Đột nhiên, một vệt kim quang hiện ra.
“Đến rồi, đến rồi!” Một tiên nhân trong tay cầm một cây bút cùng một cuốn sách mở miệng nói.
Không lâu sau, một người bay ra khỏi động, nhưng không hề có dáng vẻ chật vật, lộn xộn như tưởng tượng của mọi người.
Bình thường muốn phi thăng thành tiên nhân phải trải qua tầng tầng lớp lớp Thiên Lôi, người cũng bị đánh cho cháy đen thui chứ nói gì đến quần áo không bị rách tung tóe chứ.
Nhóm tiên nhân nhìn cô gái này thì thấy cả người cô đều gọn gàng trắng nõn: “Người mới này giỏi quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Trông sạch sẽ quá hà!”
“Tóc trắng, không sai đâu, chính là Tịnh Nguyệt tiên tôn!”
Người cầm cuốn sách ghi chép bảo bọn họ tản ra, tuy hắn đã xác định thân phận của người đứng trước mặt này nhưng vẫn cần làm đúng quy trình.
Dù sao trong mấy trăm năm nay ở Tu Tiên giới, cũng chỉ có mấy người có thể phi thăng được.
“Ngươi là Tịnh Nguyệt tiên tôn đúng không?” Quan ghi chép nhìn Bạch Ngọc Câu rồi hỏi.
Ai da, là một quan ghi chép cẩn thận, hắn phải bảo đảm ghi chép chính xác mọi việc.
Hắn vừa hỏi vừa định cầm bút đánh dấu vào phía sau tên của Tịnh Nguyệt tiên tôn.
Bạch Ngọc Câu nháy mắt một cái: “Ta không phải.”
Bút của quan ghi chép run lên: “Ngươi không phải hả? Thế ngươi là ai? Thúy Hoa tiên tôn? Liễu Linh tiên tôn? Khúc Phi tiên tôn?”
“Không đúng, không đúng, năm ngoái Thúy Hoa tiên tôn đã chết lúc độ kiếp thất bại, Liễu Linh tiên tôn vẫn chưa có cảm ngộ, Khúc Phi tiên tôn là một ông già.”
Nhóm tiên nhân khiếp sợ nhìn Bạch Ngọc Câu, bọn họ vừa mới hóng được một tin lớn rồi!
Bạch Ngọc Câu sờ cằm: “Cần phải thêm tiên tôn vào tên à? Vậy ta là Tiểu Bạch tiên tôn!”
Cô vừa nói xong thì lại kim quang lóe lên trước cửa động.
“Tịnh Nguyệt tiên tôn đến rồi!” Nhóm tiên nhân thăm dò nhìn lại.
Ngay sau đó!
Một thiếu niên tóc hồng xuất hiện trước mặt bọn họ: “Chị đại!”
Ghi chép quan cầm bút, vừa nhìn Tang Tinh vừa đối chiếu với danh sách viết những tu sĩ đặc biệt có thể phi thăng trong một trăm năm gần đây của mình.
“Ngươi là Tịnh Nguyệt tiên tôn à?”
Tang Tinh mở miệng nói: “Ta là Tiểu Tinh tiên tôn!”
“Há, ra là Tiểu Tinh tiên tôn à!” Ghi chép quan nói xong thì bắt đầu lật xem ghi chép của mình.
Một lúc sau, hắn cau mày nghi ngờ hỏi: “Các ngươi làm sao lên đây được?”
Lẽ nào Tu Tiên giới mới xuất hiện hai thiên tài? Từ khi sinh ra đến khi phi thăng chỉ mất một tháng à?
Không đúng, như vậy phải được ghi chép lại chứ!!
Bạch Ngọc Câu nháy mắt một cái: “Thì là trực tiếp bay lên nha!”
Cô nhìn nhóm tiên nhân: “Ở tiên giới của các ngươi có gì chơi vui không? Có đặc sản gì hay là phi thăng lên đây có tốt không?”
Nhóm tiên nhân: “???”
Cái tên tiên nhân này sao mà lắm chuyện như thế, hỏi gì mà như hỏi cung ấy.
Quan ghi chép nhìn hai người này không biết từ đâu lên đây thì nói: “Đến Tiên giới rồi cần chăm chỉ làm việc, không có chuyện vui đùa như ngươi nói đâu.”
“Còn tăng ca... có tính là đặc sản không?”
Bạch Ngọc Câu: “!!!”
“Tạm biệt!”
Cô lôi kéo Tang Tinh vội vàng nhảy vào con đường phi thăng.
Thật đáng sợ! Tiên giới đáng sợ như thế à!
May là cô hỏi sớm, nếu không thì xong đời rồi!
Nhóm tiên nhân: “???”
Tăng ca không tốt sao? Sao lại chạy rồi!
Nhóm tiên nhân rất mê man, chỉ là cả năm không có một ngày nghỉ, muốn ra ngoài chơi thì phải dùng phân thân, lúc mệt cũng có thể dùng phân thân làm việc thay mình mà thôi!
Mọi người đều có việc để làm! Vui vẻ làm sao!
Tiểu Yêu thú phi thăng đợt trước cũng rất hạnh phúc mà!
Nhóm tiên nhân quay đầu nhìn yêu thú đèn đường đang cầm một bông hoa phát sáng, dưới chân nó là một vũng nước mắt.
Nhìn nó mà xem! Hạnh phúc quá mà! Mỗi ngày đều được làm việc!
Cảm động đến phát khóc luôn này!