Tuy Giản Âm không hiểu hắn ta đang nói gì cho lắm nhưng nàng ta vẫn nắm được.
Trong bí cảnh có kẻ lừa đảo! Kẻ đó định lừa tiền người ta!
Nhưng cũng chẳng sao, trong bí cảnh này có rất nhiều bảo vật. Ban nãy nàng ta còn nhặt được cả một giỏ cơ mà!
Dù thế nào thế nào thì nàng ta đều lời!
Bạch Ngọc Câu thả tay ra, bò từ trên đầu Diệp Lương Thần xuống. Cô nhìn cây nấm to màu hồng nhạt trên đất tới mức nước miếng sắp trào ra.
“Nấm to quá đi!”
Giản Âm nhìn lướt qua cây nấm kia rồi bảo: “Đây là nấm cực độc, ăn xong…”
Nàng ta chưa nói hết lời đã thấy bé Bạch Ngọc Câu cắn một miếng nấm: “Ngon quá trời!”
Giản Âm: “!!!”
“Nhổ ra ngay! Loại nấm này có độc!”
Bạch Ngọc Câu nuốt luôn cây nấm xuống: “Không… Không… có… độc… đâu~”
Cô chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng thôi, hệt như… hệt như có thứ gì đó đang trào ra.
Trần Thông thấy sắc mặt cô biến thành màu hồng nhạt thì sợ hãi: “Cô… Cô à, mau nhổ ra đi!”
Cháu trai sợ lắm!
Bạch Ngọc Câu ngơ ngác mở to đôi mắt mông lung ra. Cô ngã bịch một cái xuống đất.
Mọi người thấy cô ngã xuống đất không còn thở nữa, mà trên cơ thể cô lại xuất hiện một u hồn.
“Cô chết rồi!”
“Tri âm chết rồi!”
“Chị đại chết rồi!”
Hệ thống Mỹ Thực: “Thôi toang! Ta đã bảo đồ ở Tu Tiên giới không ăn được mà! Ký chủ ăn tới chết luôn rồi!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Làm sao bây giờ? Ký chủ đáng thương của ta!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Hay đấy! Được ăn đám tang luôn!”
Hệ thống Tu Tiên: “…”
Linh hồn chớp mắt nhìn mấy người đang kinh sợ, gì vậy? Sao cơ thể cô đột nhiên trở nên nhẹ nhàng thế này ta?
A… Thì ra hồn phách của cô trào ra ngoài rồi!
Hồn phách Bạch Ngọc Câu không ngừng bay lên trên, may là Tang Tinh kịp túm lấy chân cô gọi: “Chị đại!”
Nhất định chị đại định lén chạy trốn nữa đây!
Không được! Phải mang cả Tiểu Tinh Tinh đi nữa, nếu không cậu tới đâu tìm chị đại bây giờ! QAQ
Bạch Ngọc Câu nhìn cơ thể trong suốt của mình, cô ngây ra: “Bản tôn chết rồi ư?”
Nhân vật phản diện giết cô sớm thế?
Bích Huyết Ma Tôn cô chết nhanh vậy luôn?
“Ta chết kiểu gì?” Bạch Ngọc Câu nhìn hộ pháp của mình.
Tang Tinh giơ cuống nấm lên: “Chị đại, chị ăn phải nấm độc, hu hu hu! Chị chết thảm quá!”
Bạch Ngọc Câu cũng cảm thấy buồn thương. Cô khóc thành sông, không ngờ rằng cô tính toán lâu như vậy mà bản thân lại chết thế này!
Chỉ vì một cây nấm!
Một cây nấm ăn rất ngon!
Bạch Ngọc Câu chép miệng cảm nhận dư vị còn sót lại: “Úi? Vậy nếu bản Ma tôn chết rồi thì nhân vật chính còn định giết ta nữa không?”
Đúng rồi!
Ma Tôn đại nhân cô đã chết rồi thì nhân vật chính còn giết cô kiểu gì nữa!
Khà khà khà khà khà!
Vậy chẳng phải cô muốn làm gì thì làm sao?!
“Ha ha ha!” Bạch Ngọc Câu cười càn rỡ, cô vỗ một cái lên mặt Diệp Lương Thần: “Nhân vật chính, xem ngươi làm gì được ta nào!”
Cái tát này trực tiếp xuyên qua mặt Diệp Lương Thần, tính ra hắn chẳng cảm nhận được gì hết.
Diệp Lương Thần: “…”
Hình như Bạch Ngạo Thiên có thành kiến với hắn hả? Rốt cuộc nhân vật chính là thứ gì!
Bạch Ngọc Câu liếm môi: “Hê hê hê!”
Từ giờ cô sẽ không còn thiên địch nữa! Bích Huyết Ma Tôn cô chết rồi, sao nhân vật chính có thể đưa cô…
Gượm đã!
Tiểu Mỹ Tiên Tôn!
Bạch Ngọc Câu hít ngược một hơi khí lạnh, suýt thì cô quên mất đối thủ một mất một còn Tiểu Mỹ Tiên Tôn của mình!
“Giờ Tiểu Mỹ Tiên Tôn đang ở đâu?” Cô nhìn Tang Tinh hỏi.
Tang Tinh nhìn chị đại đang ẩn náu trên không trung: “Bây giờ nàng ta đang ở thế giới khác, hộ pháp Phục Toa đang theo dõi nàng ta!”
“Ồ? Thế nàng ta có âm thầm làm gì không?” Bạch Ngọc Câu nâng má.
Cô không tin Tiểu Mỹ Tiên Tôn chỉ tới thế giới khác dạo chơi đơn thuần, nhất định nàng ta có âm mưu sâu xa hơn!
Nàng ta muốn làm gì đây?
Phát triển thế lực rồi tiêu diệt cô sao?
Không thể nào!
“Tạm thời chưa có phát hiện gì.” Tang Tinh nhìn chị đại đang trưng vẻ mặt trầm tư. Cậu bày mưu tính kế: “Hay chúng ta đi giết Tiểu Mỹ Tiên Tôn đi!”
Bạch Ngọc Câu nghe xong thì đưa ngón trỏ lên lắc lắc: “Không không không, nàng ta đã ở thế giới kia rất lâu rồi, giờ chúng ta tới chẳng khác gì ba ba bị bắt trong rọ?”
Trần Thông gãi đầu: “Cô à, ý của cô là đưa tới tận cửa hả?”
“Tôi nghĩ là Hồng Môn Yến!” Tang Tinh tự tin nói.
Diệp Lương Thần:…
“Đó là tự tìm đường chết!”
Cộng ba người họ lại cũng không gom được một bộ não, làm sao có thể nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này được chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng vậy, tự tìm đường chết!” Bạch Ngọc Câu u ám nói với Tang Tinh nói: “Vậy nên giờ chúng ta phải âm thầm chuẩn bị để phát triển thế lực Ma giới của chúng ta!”
“Đợi thế lực của chúng ta đủ mạnh rồi, chúng ta có thể một phát tiêu diệt Tiểu Mỹ Tiên Tôn và đám tay sai của nàng ta!”
“Khà khà khà khà khà khà!”
Cô cúi đầu cười một cách tà ác.
Giản Âm trợn to mắt nhìn Bạch Ngọc Câu: “Ngươi là Ma Tôn ư?”
Trời đất ơi! Trên đời này thật sự có Ma Tôn tự ăn nấm đầu độc mình chết à?
Hơn nữa mấy người bàn âm mưu to tiếng như thế, tụi này rất hoảng hốt đó nha!
Bạch Ngọc Câu nghe giọng nàng ta thì đột nhiên quay đầu 540 độ: “Ngươi dám nghe lén bọn ta nói chuyện!”
Không ổn!
Ma Tôn gây dựng sự nghiệp chưa được nửa chừng đã bị tu sĩ phát hiện.
Giờ cô chỉ còn một cách, trong mắt Bạch Ngọc Câu nhuốm đầy sát khí nhìn đám tu sĩ này.
“Ngươi… ngươi đừng tới đây!” Có tu sĩ bị cô dọa sợ tới mức run bần bật.
Bạch Ngọc Câu cười lạnh bảo: “Khà khà khà, nếu các ngươi đã nghe được đại sự của Ma giới chúng ta, như vậy… ha!”
Cô trôi nổi trên không trung nhìn họ: “Thật ra ban nãy chúng ta đang diễn tập một vở kịch~”
“Hì hì! Giả hết cả đó! Hoàn toàn không có Ma giới~”
Chỗ này có quá nhiều người, Bạch Ngọc Câu cô bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này.
Cô thông minh quá đi mất, thoáng cái đã nghĩ ra biện pháp tốt!
Diệp Lương Thần: “…”
Nhìn tụi này giống đám ngốc lắm hả?
“Tinh huynh, tình trạng này của nàng ấy thì vỗ đầu còn tác dụng không?” Diệp Lương Thần nhìn Tang Tinh.
Tang Tinh lắc đầu.
Hắn nghĩ chị đại nhà cậu là cái gì thế? TV hả?
Sao có kiểu hỏng rồi thì vỗ một phát là chữa được chứ!
Muốn vậy cũng phải tùy thời điểm! Giờ cậu chỉ là một hộ pháp hết sức bình thường thôi.
Sao cậu dám vỗ đầu của Ma Tôn đại nhân?
“Chị đại, vậy Tiểu Mỹ Tiên Tôn thì sao?” Tang Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Bạch Ngọc Câu liếc cậu một cái: “Giờ đừng vội, đợi sau khi bản tôn triệu hồi thuộc hạ đã… Ha ha ha!”
Kẻ hèn Tiểu Mỹ Tiên Tôn là cái thá gì chứ!
Dù cô muốn tấn công Thiên giới cũng chả nhằm nhò gì hết!
Việc cấp bách lúc này là cô cần về Ma giới trước.
“Ui! Ta đau bụng quá.” Bạch Ngọc Câu che cái bụng trong suốt của mình: “Ta đi vệ sinh chút, quay lại nhanh thôi.”
Tang Tinh thấy thế vội vàng đỡ xác cô lên: “Em canh chừng giúp chị đại!”
Trần Thông: “!!! Cô ơi! Cô dắt cháu trai đi với!”
Rõ ràng đây là kế hoạch chạy trốn! Dù cô có là Ma Tôn đi nữa thì hắn ta cũng không có thành kiến gì đâu!
Làm ơn đừng để một người phàm như hắn ta ở nơi này, QAQ, hắn ta sợ lắm!
“Đừng nóng vội, ta dẫn ngươi đuổi theo họ.” Diệp Lương Thần túm cổ áo Trần Thông rồi đưa hắn ta đuổi theo.
Bạch Ngọc Câu rời khỏi bí cảnh thì ngồi trên con hổ thần bảo vệ núi mà ngơ ngác: “Ma giới bây giờ đang ở đâu?”
Cô bế quan mấy vạn năm, giờ mới xuất quan không bao lâu nên không nắm rõ tình trạng của Ma giới.
Diệp Lương Thần đuổi tới nơi: “Ngươi tính đi Ma giới à?”
“Cái gì? Vớ vẩn, còn lâu bản Ma tôn mới định về Ma giới!” Bạch Ngọc Câu sẽ không thừa nhận!
Chưa kể tên này là nhân vật chính!
Diệp Lương Thần: “…”
Hắn trầm tư một lát rồi đột nhiên mở miệng bảo: “Nếu ta cũng muốn gia nhập Ma giới, hầu hạ Ma Tôn đại nhân thì sao?”
Bạch Ngọc Câu túm lấy tay hắn: “Thật sao?”
Khà khà khà khà khà! Ngay cả nhân vật chính cũng bị mê hoặc bởi mị lực tà ác của cô ư?
“Được! Ta phong ngươi làm…” Bạch Ngọc Câu ngẫm nghĩ một lát: “Tiền hộ pháp (*)!”
(*) Tiền: Phía trước
Trái phải trước sau! Vừa hay!
Ma Tôn đại nhân quả là một Ma tôn có văn hóa có hiểu biết mà!
Diệp Lương Thần: Kệ đi, Tiền hộ pháp thì Tiền hộ pháp, dù sao cũng không quan trọng.
“Đúng rồi, bản tôn bế quan đã lâu.” Bạch Ngọc Câu nhận thi thể của mình từ tay Tang Tinh rồi nhét vào trong không gian.
“Chẳng biết giờ Ma giới đang ở chỗ nào?”
Cô tính lấy lại sản nghiệp của mình, trong tay không có Ma thật sự chẳng dễ làm chuyện gì hết.
Không biết hiện giờ Ma giới phát triển thế nào rồi?
Diệp Lương Thần vẫn biết tới Ma giới: “Nó ở phía tây, Ma Vương bây giờ là Dạ Thiên Sầu, thực lực không thể coi thường.”
Hắn ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy nếu Tinh huynh có thể khiến Thiên Đạo giao phép tắc thì nhất định Bạch Ngọc Câu cũng chẳng phải nhân vật đơn giản.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng ấy muốn tới Ma giới thì tới thôi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
“Được! Vậy chúng ta đi thôi!” Bạch Ngọc Câu cưỡi trên lưng hổ thần bảo vệ núi: “Xuất phát!”
Hừ! Chờ cô tới Ma giới rồi, chẳng bao lâu nữa cô sẽ thống nhất Tu Tiên giới!
Khà khà khà khà khà khà khà khà!
————
Ma giới.
Mây đen cuồn cuộn, khắp nơi vang lên tiếng đánh nhau, cảm giác chết chóc tràn ngập trong không khí.
“Ủa? Có người tự tiện xông vào Ma giới!” Một Ma nam trên đầu có sừng mở miệng nói.
Ma nữ áo đỏ đi cùng hắn ta nhìn liếc qua vị trí biên giới của Ma giới rồi nói: “Đi, chúng ta qua xem thế nào.”
Ma giới hỗn loạn, chúng ma giết chóc làm thú vui, mà Hồng Nữ và Cơ Giác là hai ma có thực lực khá mạnh trong số ấy.
Thoáng cái Hồng Nữ đã tới biên giới, nàng ta thấy vài tu sĩ xông vào, trong đó có cả một hồn phách đang cưỡi hổ.
Hay ho đấy.
Tang Tinh vừa thấy họ đã trầm giọng nói: “Còn không mau bái kiến Ma Tôn đại nhân đi!”
“Gì cơ?” Hồng Nữ nghe xong thì cười ha ha: “Nực cười ghê, đám tu sĩ nói năng trơ trẽn này!”
“Giờ này Ma Tôn đại nhân đang nghỉ ngơi ở Ma điện!”
Bạch Ngọc Câu nhìn nàng ta rồi liếm môi: “Không sao, bản Ma tôn có rất nhiều thời gian để chơi với các ngươi, khà khà khà!”
Do cô bế quan lâu quá rồi nên những người này mới không nhận ra cô thôi.
Tin rằng chỉ cần cô báo danh hiệu của mình ra, cả Ma Đô đều quỳ gối dưới vuốt hổ của cô!
“Bản tôn chính là Bích Huyết Ma Tôn.” Bạch Ngọc Câu nói xong thì tỏa ma khí trên người mình ra.
Ma khí dâng tận trời, lượn lờ quanh người cô.
Cơ Giác nhìn tiên khí màu trắng, hắn ta không hiểu tại sao người sở hữu tiên khí nồng đậm thế này lại tự xưng bản thân là Ma Tôn?
Chẳng lẽ cô chuẩn bị đọa ma à?
“Ừm… Vậy mấy người vào đi.” Cơ Giác để họ tiến vào.
Nếu là tiên nhân muốn đọa hóa thành ma thì đây thật sự là tin tức tốt!
Ma giới họ lại sắp có thêm một đấu ma mới!
Bạch Ngọc Câu được Hổ Hổ chở bay vào bên trong. Cô thị sát Ma Giới xong cảm thấy cực kì vừa lòng.
Tà ác! Loạn đấu! Cố tình gây sự! Dã man! Khát máu!
Khà khà khà! Đây là Ma giới của cô!
“Tuyệt thật! Từ nay về sau các ngươi đều phải gọi bản tôn là Ma Tôn đại nhân, nghe chưa?”
Cô nhìn phần lớn nhóm ma đang đánh nhau, chỉ cảm thấy sự khát máu trong cơ thể mình cũng được chúng đánh thức.
“Gì cơ…” Hồng Nữ trầm mặc trong chốc lát: “Chúng ta không thể gọi ngươi là Ma Tôn đại nhân được.”
Bạch Ngọc Câu nghiêng đầu: “Tại sao?”
Hồng Nữ: “Vì theo quy định Ma giới, chỉ có vài cái tên như vậy thôi, Ma Tôn đại nhân hiện giờ là tên của Ma Tôn đại nhân, chỉ khi ngươi đánh bại Ma Tôn đại nhân mới có quyền sử dụng cái tên này.”
Ví dụ như Hồng Nữ nàng ta, để có cái tên đẹp này phải đánh bại không ít ma khác.
“Chỉ có ma xuất sắc mới có tên, bình thường đám ma có thực lực chẳng ra gì đều gọi chung là Này.”
Bạch Ngọc Câu: “Gì? Bản Ma tôn đại nhân còn phải đánh bại Ma Tôn đại nhân mới có quyền sử dụng cái tên này á?”
A! Nguồn gốc của mọi tội ác như cô! Ma Tôn đại nhân tà ác cô! Thế mà không có quyền sử dụng cái tên này!
“Ta là tổ tiên của các ngươi! Bích Huyết Ma Tôn từ trăm triệu năm trước! Vậy mà các ngươi không nhận ra bản tôn ư?”
Nhục nhã làm sao! Bích Huyết Ma Tôn nào đâu chịu nhục nhã bậc này chứ?
Không thể tha thứ được!
Cơ Giác gãi đầu: “Cái tên Bích Huyết Ma Tôn này cũng có người dùng rồi, nếu ngươi không chê thì ở chỗ ta còn một cái tên khác, ngươi xem có được hay không?”
Bạch Ngọc Câu: “Tên gì?”
Cơ Giác cực kỳ đắc ý bảo: “Cái tên này ta có được nhờ đánh bại rất nhiều người, tiếc là ta không thích lắm, tên là Ma Này.”
Diệp Lương Thần: “???”
Mẹ nó, cái này cũng gọi là tên hả?
Hồng Nữ nhìn sắc mặt của họ: “Đây là cái tên hay lắm rồi đấy, còn Ma Kia, Ma Nào, Ma Giữa, đó đều là tên mà rất nhiều người không cướp nổi!”
Cơ Giác hào phóng quá đi mất!
Hồng Nữ: “Nếu ngươi không thích thì ở chỗ ta cũng có một cái tên, Đôi Mắt Đỏ Thẫm Của Ma Nữ Hồ Điệp.”
Bạch Ngọc Câu nghe xong hai cái tên thì rơi vào trầm tư.
Làm sao bây giờ?
Hai cái tên này đều hay tuyệt vời!
Cô nên chọn cái nào đây?
Diệp Lương Thần thấy bộ dáng suy ngẫm của cô thì cảm thấy xong rồi! Đừng bảo nàng ấy chấm hai cái tên này thật nhé?
Tang Tinh: “Ừm… Tôi nên lấy tên gì nhỉ?”
Trần Thông: “!!!”
Không lẽ sau này hắn ta chỉ được gọi bằng cái tên “Này” thôi ư…