“Từ hôm nay trở đi ngươi đã có chứng nhận Tiên Khí!” Bạch Ngọc Câu phát một tờ giấy chứng nhận cho Phượng Vũ Phiến.
Thảo Môi Tiên Tôn không có tiền giao dịch nên bà dùng linh thạch để thanh toán.
Thảo Môi Tiên Tôn cất giấy chứng nhận đi: “Giờ ta bán cho ngươi với giá chín vạn tệ nhé?”
Khoan khoan!
Sao bà lại định bán cho Bạch Ngọc Câu!
Chẳng phải bà định nhận Bạch Ngọc Câu làm đồ đệ à?
Thảo Môi Tiên Tôn bỗng nhiên giật mình, bà vừa làm gì thế?
Sao chiếc Phượng Vũ Phiến của bà lại có giá chín vạn được! Chúng được làm từ lông chim phượng hoàng sau khi niết bàn trùng sinh đó!
Tiên Khí kiểu này không thể đo được bằng tiền!
“À, ta không cần.” Bạch Ngọc Câu lắc đầu.
Cô có ngốc đâu, tuy rằng sau khi cô giám định biết rằng cái Phượng Vũ Phiến này là hàng thật nhưng sao cô có thể vung một đống tiền để mua một cây quạt chứ?
Chịu thôi, chịu thôi!
Người nghèo như cô nên tiết kiệm một chút thì hơn, Thống Chi Thiết Bổng mới chỉ có giá một nghìn tệ giao dịch kia kìa!
Thảo Môi Tiên Tôn thấy Bạch Ngọc Câu dầu muối không ăn thì phát tức! Tức thật sự!
Tại sao Thảo Môi Tiên Tôn luôn bị từ chối thế? Chẳng lẽ thời thế thay đổi rồi?
Bà không được chào đón như trước nữa?
Bạch Ngọc Câu nhìn Thảo Môi Tiên Tôn trầm tư suy nghĩ mà thở dài: “Nếu có thời gian chẳng bằng ngươi đi tìm người khác, biết đâu đã đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài từ lâu rồi.”
Thảo Môi Tiên Tôn: “…”
Bà đang tính cất tiếng nói thì thấy Bạch Ngọc Câu chạy tới một cây ăn quả: “Cây này tuyệt quá!”
“Ngon hết sảy!” Cô cầm một quả lên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa khen quả này ngon thế nào.
Trần Thông đưa tay hái một quả rồi đưa vào miệng cắn thử: “Đúng là mỹ vị tuyệt nhất thiên hạ!”
Không ngờ bí cảnh có trái cây vị rượu!
Nếu hắn ta có cây ăn quả thế này thì sau này không phải ra ngoài lén uống rượu nữa!
Thảo Môi Tiên Tôn: “Đây chỉ là linh quả bình thường thôi, chỗ ta có cây bàn đào, chỉ cần ngươi đồng ý làm đồ đệ của ta thì muốn ăn bao nhiêu tùy thích.”
Ánh mắt Bạch Ngọc Câu say lờ đờ liếc nhìn bà: “Ta không tin, trừ khi ngươi để ta ăn…”
Chưa nói xong cô đã ngã xuống đất.
Tang Tinh vội nâng cô dậy: “Chị đại uống say rồi, tôi khuyên các người nên thức thời cách xa chúng tôi ra một chút, nếu không tôi có một trăm cách đá các người ra khỏi bí cảnh này.”
Hì hì! Tất nhiên cậu phải là người đầu tiên chị đại nhìn thấy khi tỉnh dậy rồi!
Diệp Lương Thần: “…”
Lạ thật, sao hắn có cảm giác quen quen khi nghe câu này vậy.
Giống như… hắn sống dưới cái bóng của Tang Tinh.
“Này, đây là bí cảnh của ta đấy!” Thảo Môi Tiên Tôn nhìn cậu.
Bà vừa dứt lời đã thấy nguyên thần của mình bị đè ép, hệt như có người dùng tay nắn bóp nguyên thần bà thành hình quả bóng.
“Không ngờ ngươi giả heo ăn hổ!” Thảo Môi Tiên Tôn sợ hãi.
Bà không ngờ thiếu niên luôn im lặng này chẳng phải tu sĩ bình thường.
Bên kia Diệp Lương Thần mở to hai mắt nhìn Thảo Môi Tiên Tôn bị xoa thành một cục mà chấn động trong lòng.
“Ngươi… Ngươi đánh thắng được tiên nhân á?”
Tang Tinh kiêu ngạo nâng cằm lên “Chỉ tiên nhân mà thôi, chị đại của tôi còn đánh được cả Thiên Đạo ấy chứ!”
Thảo Môi Tiên Tôn: “!!!”
“Im miệng ngay, để Thiên Đạo nghe thấy thì đồ đệ ngoan của ta sẽ không sống nổi mất!”
“Chị đại của tôi lợi hại như vậy đó.” Tang Tinh ngẩng đầu nhìn trời: “Này! Không mau tới bái kiến chị đại của tôi đi! Nếu không chị đại tức giận chém rơi mi đó!”
Cậu hét lên trời, còn mấy người khác thì sợ tới mức run rẩy.
Đúng lúc này một quyển sách cực dài xuất hiện trước mặt Tang Tinh, toàn bộ sách tỏa ra ánh sáng trắng mang đến cảm giác rất hư vô.
“Cái gì thế?” Trần Thông vừa đưa tay chạm, trong nháy mắt đã bị bắn đi xa tít.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Phép tắc Thiên Đạo đưa tới thôi.” Tang Tinh thu xong phép tắc thì cất vào tay Bạch Ngọc Câu.
Thảo Môi Tiên Tôn: “!!!”
Thiên Đạo… Phép tắc?
Rốt cuộc thiếu nữ này là ai?
À! Bà biết rồi! Đây là người bà không thể chọc vào!
Thảo Môi Tiên Tôn yếu ớt biến mất tại chỗ. Bà quyết định lén nhìn đồ đệ mình chưa có được đã mất đi.
Càng không thể lộ ra nữa!
————
“Ui ai…” Bạch Ngọc Câu mở to mắt, cô dùng bàn tay múp của mình lau nước miếng chảy ra.
Hệ thống Mỹ Thực: “A a a! Ký chủ hóa nhỏ kìa!”
Hệ thống Đánh Dấu: “Ký chủ… quá đáng yêu rồi! Khuôn mặt cưng vãi ò! Muốn sờ sờ!”
Hệ thống Giao Dịch Vị Diện: “Vậy tại sao Tang Tinh lại có phép tắc Thiên Đạo thế?”
Hệ thống Tu Tiên: “Ta đang hoài nghi thống sinh, đừng làm phiền ta…”
“Cô ơi, sao cô lại thu nhỏ vậy?” Trần Thông nhìn nhóc con trước mặt mà thấy đau lòng.
Đôi mắt Tang Tinh nhìn chị đại đã hóa thành sao: “Chị đại!”
Diệp Lương Thần trầm tư nhìn tri âm của mình.
Sau khi tri âm thu nhỏ thì còn là tri âm nữa không? Nếu hắn bảo tri âm của mình được năm tuổi rưỡi thì có bị cười nhạo hay không?
Bạch Ngọc Câu nhìn ba thiếu niên vây quanh mình, cô chớp mắt: “Tinh Tinh!”
“Cháu trai lớn!”
“Nhân vật chính!”
Diệp Lương Thần: “Sao tới lượt ta lại là nhân vật chính? Nhân vật chính có nghĩa là gì?”
Bạch Ngọc Câu cắn đầu ngón tay: “Nhân vật chính là… Không ổn! Nói thế nào đây!”
Bạch Ngọc Câu cô là con gái của Thiên Đạo, năm nay năm tuổi rưỡi.
Thiên Đạo có cô trong một lần thấy rung động, cô là bé con được cả Thiên giới yêu chiều.
Bởi vì cô bướng bỉnh nghịch ngợm mới vô tình rơi xuống Tu Tiên giới này thôi.
Thiên Đạo bảo cô phải cố gắng tu luyện mới có thể quay về Thiên giới.
Vậy nên giờ cô mới năm tuổi rưỡi phải chơi hết mình.
Tu luyện gì đó thì bỏ đi! Cô mới năm tuổi rưỡi, bắt đầu cuộc sống mới mà không bị nuông chiều mới tuyệt làm sao!
Đợi cô chơi đủ ở Tu Tiên giới rồi về sau!
Khi về cô sẽ khoe với Tiểu Mỹ con gái Thiên Đế ra trò! Hừ hừ!
Rơi xuống dưới với cô còn thêm bạn chơi cùng Tinh Tinh. Tinh Tinh là một ngôi sao thành tinh, ngày nào cũng tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ dỗ cô vào giấc ngủ.
Cháu trai lớn là con của anh trai cô quen biết sau khi đến Tu Tiên giới.
Về phần nhân vật chính… Cái này cô đọc được trong một quyển sách.
Sách thể loại thăng cấp lưu, giả heo ăn thịt hổ, nhân vật chính tên Diệp Lương Thần.
Con gái Thiên Đạo như cô đương nhiên phải có bản lĩnh liếc mắt cái là biết tên người ta chứ.
“Ôm chặt đùi!” Cô giang hai tay ôm chân Diệp Lương Thần.
Diệp Lương Thần nhìn bé con Bạch Ngọc Câu đáng yêu đầu nhỏ mà cảm thấy nhịp tim mình sắp ngừng đập tới nơi.
Đáng… Đáng yêu quá!
Không ngờ sau khi tri âm của hắn hóa nhỏ lại trở nên mềm mại dễ thương nhường này!
Đúng lúc này hắn cảm nhận được một luồng sát khí, hắn nhìn Bạch Ngọc Câu đang ôm chân mình
Bạch Ngọc Câu bỗng thả tay ra. Cô cầm lưỡi hái âm u nhìn Diệp Lương Thần.
“Vai chính, há há há, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi!”
Ma Tôn đại nhân cô tới đây!
Cô không ngờ mình may mắn như thế, thoáng cái đã tìm thấy nhân vật chính!
Vài năm sau nhân vật chính sẽ giết cô, nhất định hắn cũng ra tay trước để diệt trừ hậu hoạn trong tương lai!
“Nói đi! Đồng phạm Bạch Ngạo Thiên còn lại của ngươi ở đâu!”
Diệp Lương Thần: “!!!”
“Bạch Ngạo Thiên? Ừm… biết đâu có khả năng này.” Sắc mặt hắn rất phong phú: “Cô chính là Bạch Ngạo Thiên!”
Bạch Ngọc Câu bỗng mở to hai mắt: “Gì cơ? Sao thế được!”
“Mi dám lừa bản tôn!”
Há há há, nhất định là thế rồi, đồ nhân vật chính ngu dốt! Thế mà hắn dám lừa gạt Ma Tôn đại nhân vừa thông minh vừa tà ác cô đây!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô à, cô đúng là Bạch Ngạo Thiên đó.” Trần Thông nhìn lưỡi hái kia mà run bần bật.
Bạch Ngọc Câu: Không!
Sao cô là Ma Tôn đại nhân rồi lại còn cùng phe với nam chính được!
Tương lai vài năm sau cô tự giết bản thân, rồi lại tự du hành ngược thời gian để cố gắng tự giết bản thân!
“Úi?” Bạch Ngọc Câu bỗng cất lưỡi hái đi: “Ôm đùi nhân vật chính!”
“Xoẹtt!” Lưỡi hái xuất hiện.
“Giết nhân vật chính!”
“Ôm đùi nhân vật chính!”
“Ta tự giết bản thân mình ư? Ta là Ma Tôn và cùng phe nhân vật chính luôn?”
“Ôm đùi nhân vật chính!”
“…”
Diệp Lương Thần ngáp một cái: “Tinh huynh, nàng ấy bị làm sao thế?”
Tang Tinh nhìn chị đại động kinh của mình, cậu bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ đầu Bạch Ngọc Câu: “Đắc tội rồi chị đại!”
Bạch Ngọc Câu đang động kinh bỗng nhiên không nhúc nhích.
Trần Thông kinh ngạc: “Nguyên lý gì vậy? Sao vỗ đầu một cái là dừng luôn mới hay?”
“Chắc là hiệu ứng sửa TV đấy?” Tang Tinh gãi đầu: “Mỗi lần TV hỏng thì chúng ta chỉ cần vỗ TV vài cái thì có khả năng giúp TV trở về như cũ.”
“Có lẽ chị đại chuyển đổi nhanh quá nên đốt cháy CPU rồi!”
Chị đại thật tội nghiệp!
“Nhân vật chính kìa!” Bạch Ngọc Câu bỗng nhiên tỉnh lại: “Nhân vật chính còn sống! Chúng ta mau ôm đùi hắn thôi!”
————
“Sau khi vào đây các ngươi có thấy mấy người kia không?” Giản Âm không nhịn được hỏi.
Từ lúc tiến vào họ chưa hề nhìn thấy những kẻ kì lạ được bao bọc trong ánh sáng vàng..
Vài kiếm tu nghe nàng ta hỏi đều lắc đầu: “Không. Bí cảnh này cực kỳ nguy hiểm, chúng ta mới bước vào đã bị kẹt, giờ khó lắm mới thoát ra nổi.”
Bên trong bí cảnh này rất nguy hiểm, chỉ sai sót chút thôi cũng có thể mất mạng.
“Hể? Mấy người đó ra rồi kìa!” Có người kêu.
Giản Âm quay lại thấy bốn người kia đang bước ra ngoài một cách ngay ngắn.
Gọi là ngay ngắn vì hai thiếu niên đều đang ôm đùi một thiếu niên khác, gương mặt họ hoàn toàn đờ đẫn.
Mà trên đầu Diệp Lương Thần cũng có một nhóc Bạch Ngọc Câu bám lên.
Bước đi của hắn có phần vất vả: “Tinh huynh, Trần huynh, có thể tụt xuống khỏi đùi ta được không vậy!”
Bọn họ bám thế này cả đường rồi!
Ôm đùi là kiểu ôm vậy hả?!
“Suỵt! Hậu cung đầu tiên của ngươi xuất hiện rồi!” Bạch Ngọc Câu nhìn Giản Âm bằng đôi mắt to tròn.
Cô không ngờ hậu cung đầu tiên của nhân vật chính lại xinh đẹp như vậy.
Nó khiến cô cũng muốn trở thành nhân vật chính ~
“Hậu cung hả?” Diệp Lương Thần khó hiểu, hắn giơ tay lên, chuyển hai bàn tay nhỏ đang che mắt mình xuống.
Bạch Ngọc Câu tựa đầu nhỏ vào đầu Diệp Lương Thần: “Là vợ ngươi đó! Ngươi có cả một hậu cung nhiều như vậy!”
Gương mặt Diệp Lương Thần thoáng cái đỏ bừng: “Đừng… đừng nói linh tinh!”
Sao Diệp Lương Thần hắn lại là người ham mê sắc đẹp cho được!
Tuyệt đối không có khả năng này!
“Bốn vị… tu sĩ, tại hạ là Giản Âm, không biết tình trạng bên trong như thế nào?” Giản Âm nhìn Bạch Ngọc Câu trên đầu Diệp Lương Thần.
Đây là thiếu nữ vừa rồi, sao lại đột nhiên hóa nhỏ thế?
Nhưng mà sau khi thu nhỏ lại vô cùng đáng yêu.
“Bên trong hả? Chúng ta chỉ thấy bên trong có một tên lừa đảo, bà ta cứ liên tục rao bán pháp khí của mình.” Trần Thông mở miệng nói.
Giản Âm: “???”
“Pháp khí gì?”
Trần Thông tặc lưỡi: “Vốn là cái quạt ba không, tuy đã được chứng nhận nhưng ta thấy chất lượng không tốt lắm, không đáng chín vạn tệ.”
“Nếu mấy người muốn mua có thể tới tìm bà ta, nhưng ta không khuyến khích lắm.”
Thảo Môi Tiên Tôn nghe lén ở một bên: “…”
Bà! Không! Hề! Lừa! Đảo! Đâu! Nhé!
Rõ ràng nó có trị giá chín vạn tệ!