Thiên quyết định im lặng đứng sau lưng mẹ trơ mắt nhìn Tâm bị đánh. Thiên nhìn Tâm chịu đựng đau đớn với ánh mắt vô hồn không còn ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ vốn có. Thiên nắm lấy tay mẹ, nhìn Tâm quằn quại trên đất cũng không lay chuyển tâm can.
Bà hai dẫn Thiên vào phòng tránh để Thiên nhìn quá nhiều cảnh tượng máu me. Khi vào phòng bà còn dặn Thiên thật cẩn thận, lặp đi lặp lại một điều như muốn Thiên khắc sâu thật kĩ những lời mẹ nói: " Sau này con lớn, con sẽ hiểu những điều mẹ làm điều muốn tốt cho con. Con không bao giờ để bản thân như thằng Tâm, khi không quyền không thế cả thế giới này sẽ thay nhau chà đạp con. Đến lúc đó mẹ cũng không bảo vệ con được. Nếu mẹ không làm vợ lẻ thì có lẽ mẹ cũng trở thành một người tử tế rồi ".
Thiên nhìn mẹ ngây thơ hỏi,những lời của mẹ thật sâu xa khiến cậu nhóc nhỏ không hiểu nỗi: " Sao mẹ không trở thành người tử tế ạ? ".
Bà hai nhìn con cười khổ: " nếu mẹ làm người tử tế thì tương lai con sẽ như thế nào. Mẹ không thể nhìn con bị chà đạp như thằng Tâm được. Mẹ của con không nỡ để con làm cái bóng sau đuôi người khác. Nếu có thể giành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con, mẹ tình nguyện làm kẻ xấu cho mọi người chửi bới chỉ trích".
Thiên rưng rưng nước mắt, giọng cậu nhóc run rẩy thương mẹ: " Con sẽ bảo vệ mẹ mà ". Bà hai ngồi xuống ôm lấy Thiên vào lòng, bà xoa lưng an ủi Thiên: " Không sao, có mẹ đây, mẹ sẽ làm tất cả vì con ".
Ngoài kia Tâm la gào tuyệt vọng, cậu bé đau đớn nằm lăn ra đất, run rẩy ôm lấy cơ thể đầy vết thương. Tâm đau đớn đến không thở được, những vết roi in sâu hoắm vào da thịt đến rách da chảy máy thành những vệt đỏ dài trên khắp người. Mặt mũi trầy trụa những vết roi mà Tâm vẫn cố giải thích minh oan cho bản thân: " Con không cố ý để cậu cả..". Nhưng chưa nói hết thì Tâm đã ngất lịm đi vì quá đau.
Bà cả phất tay, giọng điệu lạnh lùng không thèm nhìn đến cậu bé bị đánh đến ngất xỉu trước mặt: " Đem nó vào kho củi, nhốt nó lại cho bà không cho nó ăn uống gì nghe chưa ".
Hai người hầu gật đầu, tiến lại nắm cánh tay Tâm kéo dậy rồi lôi xuống nhà dưới. Bà cả dù trút giận lên người Tâm thì cũng không thể nào cản được nỗi lo lắng trong mình. Trong buồng truyền lời khẩn ra ngoài: " Bà cả ơi bà cả, bà mau vào đây đi ạ, thầy lang cần gặp bà ".
Bà cả vội vào trong buồng gặp thầy lang, thầy lang vẻ mặt căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi như đã rất vất vả. Thầy lang nói với vẻ nguy cấp: " Tôi đã dùng hết sức cứu chữa nhưng độc tính lan quá nhanh, tôi chỉ có thể ngăn độc tính chạy chậm đến tim, hơn nữa cũng chưa xác định được độc trong người cậu cả là loại độc gì, nên là...".
Thầy lang hơi ngưng trọng như không thể nói ra vế sau, nhưng nhìn sắc mặt trông chờ của bà cả ông đành thở dài ra một hơi, lấy hết sức nói một câu: " Nên là rất khó để giải độc,nếu qua đêm nay không giải kịp thời thì cậu cả e là không thể qua khỏi ".
Bà cả vừa nghe thầy lang nói dứt câu, mặt cắt không còn giọt máu, tay chân bủn rủn xém nữa là ngất xỉu tại chỗ. May là có người hầu đứng kế bên kịp đỡ bà, thầy lang bối rối xin lỗi không nhận tiền lập tức ra về.
Bà cả như vừa bị ai rút hết sức lực, bà cứ liên tục run rẩy sợ hãi. Bà chạy lại bên giường Trường Nam đang nằm, bà nắm lấy tay con mình cầu xin: " Đừng bỏ mẹ mà con ơi, con của mẹ là mạnh mẽ nhất, con không được xa mẹ Nam à ". Bà cả không kìm được cứ nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Nam, hai mắt rưng rưng như sắp khóc: " Mẹ bằng mọi cách đều phải cứu con, mẹ sẽ không để con đi đâu. Cha con đang ở tỉnh tìm bác sĩ giỏi nhất về đây chữa cho con, bằng mọi giá con phải chờ cha con nha".
Bà cả nói với giọng điệu đầy hi vọng nhưng mắt bà đã tuôn lệ không thôi.Bà khóc trong bất lực nhưng vẫn cố động viên con mình bằng những lời lẽ tích cực. Trái tim bà đau thắt, bà căm hận nói: " Ai, Ai dám làm hại con bà, bà nhất định không tha ".
Bà cả sốt ruột không thể đợi ông Trương tìm bác sĩ về, ra lệnh với đám người hầu: " Chuẩn bị xe nhanh, đưa cậu cả lên bệnh viện tỉnh ".
Trong khi đó, linh hồn Trường Nam đã thoát xác đến nơi ở của hệ thống. Cậu tưởng nó sẽ kiểu công nghệ máy móc các thứ nhưng cũng chỉ có mỗi cái nệm nhỏ. Trường Nam hơi khinh thường hệ thống: " Thì ra chỗ của mày cũng chỉ thế thôi sao? ".
Hệ thống không phải dạng vừa mà nói lại: [ Mấy món đồ khác đem đi bán kiếm điểm để che giấu việc kí chủ làm sai lệch tình tiết đó ]
Trường Nam miễn cưỡng ngồi lên cái nệm nhỏ, cậu lúc này không khác gì đang ngồi lên một cái nệm cho thú cưng vậy. Hệ thống thấy cậu ngồi xuống thì lập tức kéo cậu đứng dậy không cho cậu ngồi: [ Đừng có ngồi, hư nệm của tôi bây giờ, tôi chỉ còn mỗi cái nệm để ngủ thôi ].
Trường Nam có chút buồn cười: "mày nghèo đến vậy hả? ". Hệ thống nói thầm: [ còn không phải tôi có kí chủ quá tuyệt vời sao? ].
Trường Nam thấy tội cho nó cũng không thèm giành cái nệm nhỏ như cái gối với nó. Cậu thắc mắc: " không phải mày có hệ thống khác hỗ trợ sao? ".
Hệ thống thở dài như bất lực lắm: [ Chuyện quan trọng lắm tôi mới nhờ nó, mỗi lần nhờ nó nó cứ kì kèo đủ điều kiện ].
Trường Nam gật đầu: " Tao tưởng hai bây thân thiết với nhau lắm chứ? ".
Hệ thống lắc đầu: [ Không thân thiết như kí chủ nghĩ đâu, chúng tôi nếu âm điểm thì cũng bị xoá sổ như kí chủ vậy. Họ gọi những hệ thống bị điểm âm là 'vật bỏ đi' ].
Trường Nam: " Vậy ai điều hành tụi bây? "
Hệ thống: [ Những hệ thống cấp cao hơn, chúng tôi có nhiều hệ thống lắm, nhưng cơ bản là: hệ thống chủ, hệ thống quản lí, hệ thống hướng dẫn. Hệ thống quản lí sẽ quản lí mọi hoạt động của chúng ta trong suốt quá trình và sẽ quản lí cả điểm số của chúng ta ].
Trường Nam: " Vậy cơ chế chấm điểm như thế nào? ".
Hệ thống: [ Mọi hoạt động của chúng ta trong mỗi thế giới đều được ghi lại như một cuốn phim vậy. Hệ thống quản lí sẽ lấy ' cuốn phim của chúng ta' đưa cho hệ thống chủ, hệ thống chủ sẽ tính điểm rồi gửi đến cho kí chủ. Đây là trò chơi tương tác thực tế ảo cấp cao, nên số điểm sẽ dựa trên mọi hoạt động của kí chủ ]
Trường Nam càng nghe càng thích thú: " Vậy thì..."
Hệ thống đưa tay ngăn cậu lại: [ xin lỗi tôi không thể tiết lộ thêm, kí chủ có hỏi thêm tôi cũng không thể trả lời ].
Trường Nam mắt lấp lánh: " Một câu nữa thôi... ". Hệ thống lắc đầu: [ tôi không thể trả lời thêm được đâu nãy giờ tôi tiết lộ cũng khá nhiều rồi, nhiệm vụ của tôi chỉ là dẫn dắt kí chủ hoàn thành cốt truyện, tôi không thể tiế t lộ quá nhiều điều về nội bộ hệ thống được ].
Trường Nam khoanh tay ngồi xuống cái nệm nhỏ của hệ thống: [ hừ, không nói thì không nói ].
Hệ thống xuống giọng như cảnh cáo cậu khi đặt mông vào cái nệm mềm mại của nó: [ Kí chủ người có thể đứng dậy được không? ].
Trường Nam mặc kệ: " Không đấy ".
Hệ thống: [ Vậy đừng hỏi vì sao nước biển lại mặn ].
Trường Nam nhìn hệ thống xù lông mà thách thức: " Mày giỏi thì đánh tao một cái xem nào? ".
Hệ thống biết cậu sẽ làm gì, nó nhẫn nhịn không đánh cậu: [ Kí chủ định tống tôi vào ngục giam sao? Kí chủ đừng quên ai đã dẫn dắt kí chủ đến ngày hôm nay ].
Trường Nam gật đầu: " tao nhớ nhưng bây giờ đã ở thế giới 3 rồi tao cũng được phép tố cáo mày với hệ thống quản lí, nếu mày dám đánh tao mà tao chưa cho phép thì đừng trách nhé ".
Hệ thống đành câm nín, nó nén giận trong lòng chờ ngày phục thù. Trường Nam cũng không thèm chọc nhây nó, cậu đứng dậy trả nệm cho nó: " Không thèm cái nệm nhỏ xíu đó của mày ".
Hệ thống lập tức lấy nệm ngủ của mình giấu đi, nó im lặng ghim sự việc hôm nay vào lòng, hứa trong lòng có ngày đánh cậu mà không bị giam vào ngục nhất định sẽ đánh một cú thật tốt.
Trở lại với thế giới bên ngoài, Trường Nam vẫn nằm mê man bất động trên giường, tình trạng cơ thể ngày càng tệ hơn. Bà cả lo lắm nhanh bế cậu ra xe chở lên tỉnh thăm khám.
Bà cả đưa cậu đi từ trưa đến chiều tối mới về để tìm người cứu chữa nhưng đến ai họ cũng lắc đầu, vì không thể xác định loại độc mà cậu gặp phải. Khi bà bếbế cậu xuống xe, Trường Nam vẫn trong trạng thái cũ nằm xụi lơ trong vòng tay của bà, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không. Bà cả thì khóc nức nở vì không tìm được ai có thể chữa bệnh cho con mình.Bà không thể tin được chỉ sau vài giờ nữa đứa con này sẽ vĩnh viễn rời bỏ bà nên bà vô cùng đau lòng.
Lúc này ai cũng đoán được là cậu cả không có thuốc chữa sẽ không qua khỏi đêm nay. Không ai dám nói với nhau câu nào chỉ im lặng nhìn bà cả khóc lóc ôm con trai bất lực.
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy vào sân nhà nhà bá hộ: " Tôi có thuốc chữa cho cậu cả ". Ai trong nhà cũng ngạc nhiên vì người đàn ông trung niên đó là cha của Tâm. Cha của Tâm mới vừa chạy một quãng đường dài, người ướt nhem mồ hôi như tắm. Ông thở gấp nhưng giọng điệu đầy kiên định: " Thả con trai tôi ra, tôi sẽ cứu cậu thiếu gia nhà các người ".
Bà cả không tin tên dân đen tự dưng xuất hiện này: " thật là quá quắt, ông lấy cái gì mà để chữa cho con trai tôi? Làm sao tôi tin ông được ".
" Tôi có thuốc gia truyền để lại, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì cứ lấy mạng tôi ra đền. Bà cũng có con trai, bà thương con bao nhiêu thì tôi cũng thương thằng Tâm nhà tôi bấy nhiêu. Cùng làm cha làm mẹ sao nhà ông lại nhẫn tâm hành hạ con cái người khác như vậy, nhà các người không sợ bị trời phạt sao?".
Bà cả khinh thường nhìn ông:" Lắm lời, thân phận các người chỉ là con nợ, người ở thấp hèn, lấy cái uy cái quyền gì mà nói giọng điệu đó với nhà tôi?"
Cha Tâm - Hai Sinh, ông không hề nao núng trước vẻ bề thế của bà cả, ông tự tin nhìn thẳng vào mắt bà quyết đoán: " Vậy thì chúng ta cùng nhau chết đi, nếu con trai tôi chết thì con trai ông cũng chết theo con trai tôi đi ".
Nghe đến cái chết của con trai, bà cả liền lay động,mềm lòng mà bỏ qua tất cả, gác bỏ sự căm ghét của mình với ông Hai Sinh:" Được rồi, tôi sẽ hoàn thành mọi điều kiện của ông đưa ra chỉ cần ông cứu được thằng Nam "
" nhà họ Trương các người không được ức hiếp con tôi, tôi muốn con tôi ăn học đến chốn như các đứa trẻ khác "
Sau khi ông Hai Sinh đưa ra điều kiện để cứu sống con trai cả nhà họ Trương khiến bà cả rất không vừa lòng mà đồng ý ngay. Thật nực cười khi một thằng dân đen tay lắm chân bùn, có tư chất gì mà dám ngang hàng với con bà: " Dựa vào cái gì mà ông dám đưa điều kiện đó ra thương lượng? Ông dựa vào cái gì..."
Ông Hai Sinh rất tự tin nắm chặt lọ thuốc đưa lên cao, ông đang nắm trong tay sinh mạng của quý tử nhà họ Trương nên không cần câu nệ lo sợ trước uy quyền của bà cả: " Dựa vào tính mạng con trai bà đang nằm trong tay tôi".
" Nhưng chuyện này...". Bà cả đắng đo nhìn lọ thuốc được nắm chắc trong tay ông, bà cũng lo cho con trai mình không thể nào từ chối điều kiện ông ta đưa ra. Bà cực kì bài xích bọn dân đen, làm sao có đày tớ nào lại được sống sung sướng như chủ, dựa vào đâu chứ?
Ông Hai Sinh còn giải thích thêm: " Hôm nay tôi cứu con bà coi như là phí tôi gửi con gia đình bà chăm sóc, đến khi nhà tôi trả sạch tiền nợ cho ông nhà, tôi sẽ đón con tôi đi nơi khác ". Thấy sắc mặt bà cả vẫn tỏ ý không hài lòng, ông Hai Sinh mềm giọng giả vờ đồng cảm mà đánh vào tâm lí làm mẹ của bà cả: " Tôi biết bà thương con bà hơn tất cả mọi thứ trên đời, bà nỡ lòng cho con bà chịu đựng đau đớn thêm phút giây nào sao? "
Lời này của ông thật sự động đến trái tim của một người mẹ luôn đập thổn thức vì an nguy của con, bà liền bỏ qua tất cả mà đồng ý:" Thôi được rồi, cái gì cũng được,miễn thằng Nam vô sự là được ". Thằng Nam của bà bình an dù ra sao bà cũng chịu, bà có thể ghét lũ dân đen nhưng không thể trơ mắt nhìn con trai duy nhất bỏ mình đi.
Ông Hai Sinh vẫn là đề cao cảnh giác, không an tâm vào nhà cứu chữa cho Trường Nam." Bà thề đi, nếu dám trái lời con trai bà sẽ chết không toàn thây ".
Bà không thể chịu đựng được thái độ láo xược này của ông Hai Sinh, ỷ mình có thể cứu được cậu cả mà bắt bà hạ mình đồng ý chuyện này chuyện kia. " Tôi..có cần làm đến thế không? Con trai tôi sắp chết đến nơi bên trong kia rồi, ông còn đứng đây nói được những lời này sao?"
" Thề đi" Ông Hai Sinh vẫn một lời không đổi, kiên quyết muốn bà hai thề trước sân nhà cho bao nhiêu người hầu cùng nghe, cho trời đất chứng giám. Như vậy ông có thể giao món bảo vật cuối cùng của gia đình cho con trai ông Trương.
" Được.." Dù mạnh mẽ, ác nghiệt thế nào bà cả vẫn chịu thua trước ông. Đây có thể là lần nhục nhã thứ hai trong đời bà khi phải cuối đầu nghe lời một người thân phận thấp kém hơn mình. Bà cắn răng nghiến lợi mà thề thốt: " Tôi thề nếu sau khi con trai tôi được ông cứu sống nhưng tôi không thực hiện theo lời hứa, tôi sẽ chết không toàn thây ".
Ông Hai Sinh nhếch mép khi đạt được mục đích: " Bà thật thương con mình quá ha, dám gánh lời thề nặng như thế"
" Còn không vào nhà cứu con trai tôi? " Bà cả không nhịn được mà lớn tiếng thúc giục ông Hai Sinh, ông Hai Sinh mặc kệ không để tâm thái độ của bà.
Ông Hai Sinh theo sau bà vào nhà đến thẳng phòng ngủ của Trường Nam. Trước cửa phòng Trường Nam vẫn luôn túc trực rất nhiều người hầu ra vào chăm coi. Ông Hai Sinh xua đuổi mọi người tản ra, tránh tập trung quá nhiều trong phòng tạo không gian thoáng đãng cho người bệnh.
Ông Hai Sinh lần đầu gặp mặt Trường Nam, thằng nhóc mà con mình tuần nào về thăm nhà cũng kể cho ông nghe. Một đứa nhỏ dễ thương, hồn nhiên suốt ngày bám lấy thằng Tâm như hình với bóng. Nhưng bây giờ đứa nhỏ ấy đang thoi thóp trên giường bởi những âm mưu tàn độc trong ngôi nhà này.
Có một điều khi lần đầu gặp Trường Nam, ông đã nghĩ ngay đến một người thuở thiếu niên từng quen biết. Không thể nói thằng bé này có rất nhiều nét giống bố hơn là giống mẹ nó.
Ông Trương tìm bác sĩ từ tỉnh về liền hối hả vào nhà: " Thằng Nam thế nào rồi? ".
Người hầu thấy ông về nhanh chân rót nước đưa ông, vui mừng thông báo tin tốt:" Thưa ông, có người đã cứu được cậu cả nhà chúng ta rồi "
" Là ai? " _ Ông Trương cũng vui mừng, ông thở phào uống một ngụm nước cho đỡ mệt. Ông định khi người thầy đó cứu chữa xong rồi sẽ nhờ bác sĩ thăm khám một lần nữa cho Trường Nam cho chắc chắn.
" là ông Hai Sinh cha thằng Tâm đó ạ"
Ông Trương khựng lại một chút: " Là..là ông Hai sao? ". Ông đặt chén nước xuống bàn, rồi nhanh đến phòng Trường Nam xác nhận. Ông như không thể tin được ông Hai lại có mặt trong nhà mình còn chữa cho con trai mình.
Bà cả thấy chồng về liền vui mừng nắm tay ông, rưng rưng nước mắt nói: " Ông về rồi sao? Con trai chúng ta được cứu rồi ". Ông Trương ngược lại với sự vui mừng của bà cả, thì ông lại đứng im như tượng không phản ứng chút nào, ông chỉ gật đầu như đáp lại lời bà cả thôi.
Ông Hai Sinh vất vả một lúc cũng chữa xong quý tử nhà bá hộ Trương, ông vội vàng đòi gặp con trai: " Tôi chữa xong rồi, tôi muốn gặp con trai tôi ".
Khi ông Hai Sinh đứng dậy tính ra khỏi phòng tìm con thì long bắt gặp ông bá hộ Trương đã nhìn chằm chằm mình từ bao giờ. Ông Hai Sinh không thèm chào hỏi, cũng không nói gì thêm trực tiếp lướt ngang qua ông Trương bước ra khỏi phòng.
Ông Trương nhìn ông Hai Sinh như muốn nói một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chuyển sang an ủi, trấn an bà cả: " Thằng Nam không sao nữa là tốt rồi ".
Ông Hai Sinh được người hầu dẫn tới chỗ con trai mình đang bị nhốt, thấy con trai bị bỏ đói đến run rẩy. Ông không kìm được mà nhào đến ôm Tâm vào lòng, vội đút cho Tâm vài hớp nước: " Cha tới rồi, Tâm con có sao không? "
Tâm yếu ớt ôm lấy cha, mắt thằng bé sưng húp đến khóc còn không nỗi nữa: " Cha..cha ơi "
Ông Hai Sinh xoa xoa cơ thể đầy vết thương của Tâm, ông đau lòng ôm Tâm rồi trừng mắt với hai tên người hầu đứng canh ở cửa: " Đem lại đây chén cháo nhanh lên ". Người hầu run sợ trước ánh nhìn của ông Hai Sinh liền quay vào nhà lấy cháo.
Tâm cuộn tròn trong vòng tay cha mà khóc nấc, miệng lẩm bẩm: " Cha ơi, con không cố ý...con không để câu cả bị cắn đâu..con..không phải con cha ơi, đau quá cứu con ".
Ông Hai Sinh nhìn con thương xót lắm, ông nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi: " Không sao nữa, có cha bên con đây ". Ông thấy tội cho thằng nhỏ nhà mình, đáng lẽ ở tuổi nó, nó phải được ăn học vui chơi như con nhà khác,vậy mà ông lại để nó làm nô cho người ta, bị người ta đánh đến khóc đau thế này.
Đây có lẽ nghiệp mà con trai ông đã phải gánh thay cho ông. Dạo trước ông bắt được con rắn độc, ông định giữ lại để bào chế thuốc giải như cách cha ông ngày trước đã làm để giúp người. Nhưng có hôm nhà ông hết tiền mà nhà đang túng thiếu thế là ông bán giá cao con rắn đó cho người khác.
Lúc đó vì túng thiếu mà chẳng nghĩ ngợi đưa con rắn cho người đó đổi tiền thuốc thang cho mẹ Tâm. Nhưng không ngờ người đó lại là người muốn hại cậu cả nhà họ Trương. Điều đó vô tình khiến con ông phải mang hoạ vào thân.
Ông Trương thấy ông Hai Sinh trầm ngân, ông Trương từ từ đến gần ông Hai Sinh, phải một lúc thật lâu mới dám gọi." Hai Sinh..".
"...".Ông Hai Sinh khỏi cơn hồi tưởng, ông không đáp lại chỉ im lặng ôm con vào lòng, đối với người này ông cũng không cần câu nệ. Ông Hai Sinh thể hiện rõ thái độ không coi người bá hộ này vào mắt.
Ông Trương không để bụng thái độ của Hai Sinh, ông Trương nhẹ giọng bảo: " Ông vào nhà uống trà một chút đi, chắc ông cũng mệt rồi, thằng Tâm để đó sẽ có người chăm sóc nó "
Ông Hai Sinh xoa đầu Tâm rồi theo sau ông Trương:" Được, tôi cũng có chuyện muốn nói với ông ". Ông Trương dẫn ông Hai Sinh vào thư vòng, ông Trương chỉ vừa rót chén trà chưa kịp mời ông Hai Sinh uống, thì Hai Sinh đã bày ra vẻ tức giận mà giọng điệu có chút lớn tiếng.
" Cứ tưởng ông sẽ nể tình xưa nghĩa cũ mà có thể đối xử với nó tốt một chút. Vậy mà lúc tôi giao con trai cho ông, ông nói tôi cứ yên tâm đi làm ăn xa kiếm tiền trả nợ, con tôi sẽ được ông chăm sóc như người trong nhà. Vậy bây giờ là sao ông Trương? "
Nghe một tràng dài từ Hai Sinh ông Trương không hề tức giận, ngược lại ông còn cảm thấy bối rối: " Bà nhà tôi có lỗi, tôi đại diện gia đình xin lỗi ông, mong ông bỏ qua ".
Ông Hai Sinh nghe được lời xin lỗi nhưng vẫn không hết giận, ông nhìn bá hộ Trương với ánh mắt oán hờn: " Tôi gửi thằng Tâm cho ông một thời gian, khi tôi có công việc ổn định trên tỉnh. Tôi sẽ trả hết nợ nần cho nhà mấy người rồi đưa nó đến nơi tốt hơn "
Nghe đến chuyện công việc gì đó trên tỉnh của Hai Sinh, ông Trương là dân làm ăn cũng có chút quan hệ với bọn quan lại. Bọn nó nói dân đã ủng bộ bọn chúng, đã về phe bọn chúng, làm việc cho bọn chúng. Bọn Tây đi giày da, ăn mặc sang trọng còn những người theo sau lưng chúng chỉ là bà ba rách tay vá gối, chân còn không có dép để đi. Cứ đi sau lưng cúi người hầu hạ, gọi dạ bảo vâng thấy tụi nó vui thì khen vài câu, chúng nó lại cho một đồng hai đồng. Thật đáng khinh!
" Ngày xưa ông không có điều kiện để học, là tôi dạy ông từng con chữ. Bây giờ ông đem công sức đó ra để hầu hạ cho bọn chúng sao? "
Ông Hai Sinh nhếch môi, giọng điệu khinh bỉ: " Còn ông Trương đây thì sao? Ngày xưa tôi cãi cha nhất quyết cứu ông, sau đó thì sao? Nhà ông làm ơn mắc oán, đem cha tôi lên quan khiến cha tôi phải bị xử tử. Nỗi oan nhục còn đó, ông quên rồi sao? "