Trường Nam được Tâm bày cho lấy đất sét ra chơi. Dù Nam biết thừa nhưng cậu vẫn tỏ ra ngây ngô như lần tiên tiếp xúc với nó. Trường Nam còn lén đôi lần bỏ mấy cục đất sét cậu vo tròn nhỏ nhỏ bỏ vào quần Tâm khiến Tâm nhảy cẫng lên như dế. Trường Nam khoái chí cười khì khì khà khà, Tâm thấy cậu chủ vui cũng chẳng để chuyện đó vào lòng, hầu cậu chủ làm cho cậu vui là Tâm mừng rồi.
Tâm cầm tay Trường Nam chỉ nặng con này con kia. Nắn tới nắn lui, vo cục lớn vo cục nhỏ. Ấy thế mà cũng ra được bộ sưu tập con vật như chó, mèo, trâu, bò. Tay cậu lấm lem bùn đất, cậu tự nhiên chùi vào áo Tâm. Tâm để yên cho cậu chùi luôn, coi cậu như vua cho cậu đối xử với mình như thế nào cũng được.
Một cậu nhóc lon ton chạy lại, không xa lạ mà người đó là người em cùng cha khác mẹ với cậu - Thiên. Thiên càng đến gần hai người, vẻ mặt cậu nhóc có hơi rụt rè, nhỏ giọng ngỏ lời: " Cho em chơi chung với được không? Nãy anh...có rủ em ra sau vườn chơi chung với anh ".
Trường Nam tưởng thằng nhóc đó sợ mình rồi không dám ra đây luôn chứ. Trường Nam đồng ý: " Vào đây nặn đất sét với Nam nè ".
Tâm hơi lo lắng, không biết sẽ có cuộc chiến nào xảy ra ở đây không. Trong nhà ai cũng biết cuộc chiến tranh ngầm giữa hai bà: bà cả và bà hai. Người làm trong nhà ai cũng ngầm dự đoán tương lai rồi sẽ có cuộc chiến giành gia tài giữa hai người con không thua kém mẹ của chúng. Tâm không sợ liên lụy, Tâm sợ cậu chủ của mình sẽ ảnh hưởng bởi cuộc chiến của gia đình này.
Thấy Thiên cứ lọ mọ, vụng về không biết thao tác thế nào với cục đất sét trên tay, mấy chốc lại vây ra hết quần áo lấm lem hết cả. Tâm cầm tay Thiên hướng dẫn Thiên nặn đất cho khâu tạo hình: " Cậu hai làm thế này này..vo tròn như thế này rồi cho các viên tròn nhỏ xung quanh là ra bông hoa rồi nè ".
Thiên tròn xoe mắt như phát hiện điều gì đó thú vị: " Woa, hay quá ". Tâm lấy một cục đất sét khác, nặn đầu, nặn tai, tạo ra bốn cái que: " Ra con chó rồi nè ". Thiên gật gù học theo. Tâm hướng dẫn cho Thiên làm nhiều kiểu khác nhưng không để ý đến Nam đang im lặng nhìn hai người nãy giờ.
Trường Nam cảm thấy thằng hầu của mình giờ đang làm thầy giáo lên lớp " tạo hình đất sét " cho Thiên khiến cậu vấy lên một chút khó chịu. Cậu tưởng Tâm chỉ biết nghe thôi cậu thôi chứ, hôm nay lại tận tình chỉ cậu hai như vậy xem ra tính hoà đồng tốt lắm, có thể đổi chủ được bất cứ lúc nào phải không?
Trường Nam suy nghĩ 1001 điều khó chịu về Tâm và Thiên.Cậu không thể ngừng suy nghĩ một cách khó chịu và bức bối, cậu cứ nhìn hai người đó rồi nặn ra một tác phẩm bất kì. Đến khi Tâm nhìn lại cậu chủ thì giật mình nhận ra từ khi nào cậu chủ lại lườm mình với ánh mắt sắc lẹm lạnh ngắt.
Tâm hơi lo lắng: " Cậu..cậu Nam? ". Trường Nam như quay về với thực tại, cậu bày ra vẻ mặt ngơ ngác không biết gì. Cậu nhìn cái thứ mình nặn ra lúc mình đang suy nghĩ vớ vẩn. Nó méo mó và xấu xí không ra dạng gì như thể cục đất sét là thứ để cậu ' giận cá chém thớt '. Tâm thắc mắc hỏi: " Cậu nặn gì vậy? ".
Một câu hỏi bình thường không mang ý chọc ghẹo gì cậu, vậy mà cậu lại giận lên, cậu ngang ngược ném thẳng cục đất sét vào mặt Tâm. Cục đất sét thẳng tiến bay vào trán nghe một cái " bốp " rõ đau, in dấu một vết bùn to giữa trán Tâm.
Tâm như con nai vàng ngơ ngác vô tình đạp lên lá khô xào xạc, không hiểu mình làm sai cái gì.Không khí đang vui vẻ bị Nam làm cho cứng đờ im lặng, Tâm thì cứng đờ như chết đứng vì chưa hiểu gì hết đã bị cậu chủ ném cục đất sét cứng ngắt vào trán.
Còn Thiên thì mở to mắt ngạc nhiên, nhóc im lặng không dám hó hé. Thấy Trường Nam hung dữ như thế nào thì trên bàn ăn nhóc đã thấy hết. Nhóc Thiên mà hó hé cái gì nhóc lo là kết cục của mình y chang Tâm.
Thấy hai người đó phản ứng như vậy cậu không nói gì đứng dậy, xách guốc đi vào nhà. Tâm hoang mang hỏi: " Cậu chủ đi đậu vậy? Chờ con theo với, cậu ơi ". Tâm gọi với theo mà đến ngoái nhìn cậu cũng không thèm, Tâm đứng dậy chạy theo cậu.
Tâm: " Cậu chủ đi đâu thế? "
Trường Nam: " Đi vào nhà ".
Tâm: " Cậu chủ không chơi nữa à? "
Trường Nam: " Không muốn chơi nữa ".
Tâm: " Không phải đang chơi vui vẻ với cậu....Thiên? ".
Âm tiết cuối câu còn chưa phát âm rõ thì Trường Nam nhìn Tâm với ánh mắt: ' dám nói một tiếng nữa xem? '. Tâm im lặng bẻn lẻn đi theo Trường Nam, cậu đứng gần một cái lu nước đưa hai tay dính đầy bùn đất: " Lại đây rửa tay cho Nam ".
Tâm lại chỗ Nam lấy nước rửa cho cậu, vừa thầm quan sát vẻ mặt của cậu chủ nhỏ nhà mình. Cái nét mặt hờn dỗi không muốn nhìn mặt Tâm cứ quay sang chỗ khác, rồi cái nét hễ giận là chu chu cái môi nhỏ ra như vịt con. Tâm đoán chín phần là cậu chủ nhỏ của mình đang giận cái gì nhưng Tâm không dám hỏi, cái vết bùn trên trán Tâm còn chưa rửa được đây này.
Tâm đợi một lúc rồi cũng hỏi: " Nam giận Tâm chuyện gì sao? ". Trường Nam lắc đầu: " Không có ".
Trường Nam bực bội trong lòng: Giận cái gì mà giận? Cậu giận cái gì? Có gì đâu mà giận, hỏi hoài biết phiền lắm hông?
Hệ thống vẻ mặt như biết thừa cái nết kí chủ nhà mình quá mà: [ Có giận đâu mà sao chửi thằng nhỏ Tâm quá vậy? ]
Trường Nam cọc cằn: Thích!
Tâm trả lời chắc nịch, Tâm còn sao không hiểu được cậu chủ của mình: " Không có sao được, con nhìn một phát là biết cậu giận con rồi ".
Trường Nam không chú tâm lắm lời nói của Tâm, trả lời qua loa: " Không có, Nam không có giận ".
Tâm cũng thấy lạ mà nói thầm trong lòng: Thì đó, mình còn thấy lạ mà mình có làm gì đâu mà cậu Nam lại giận mình. Trường Nam không nói không rằng lại cầm gáo nước tát thẳng vào mặt Tâm, rồi quăng cho Tâm một câu giải thích đầy đanh đá thể hiện cái quyền uy của cậu cả trong nhà: " Tâm dơ quá đừng có đến gần Nam, Nam là cậu cả, cậu cả thì không ở gần cái dơ được ".
Tâm hơi ngớ người nhưng với suy nghĩ giản đơn của một người làm, Tâm nghe theo vội lau mặt, tay chân sạch sẽ rồi lủi thủi theo sau lưng Trường Nam. Tâm vẫn chưa biết là Trường Nam đang giận gì mình, Tâm đơn giản nghĩ mình bẩn thật nên cậu chủ mới xa lánh mình
Tâm theo Trường Nam đi sau nhà tuốt tận sau hè, Trường Nam chỉ lên đọt cây cóc cao tít như một ông vua mà ra lệnh: " Hái cóc xuống cho Nam ăn ".
Tâm hơi lo lắng nhìn lên chùm cóc xanh mọc trên cành cao, nó cách mặt đất cũng phải ba mét chứ không đùa. Thân dừa thì cứng chắc không có chuyện gì phải quá lo lắng nhưng chùm cóc mọc cao như thế không dùng vợt hái mà bảo Tâm leo lên. Tâm thấy hơi nguy hiểm nên bảo với Trường Nam: " hay con chạy vào nhà lấy vợt rồi leo lên hái ".
Trường Nam: " Được rồi, nhanh lên đó ". Tâm gật đầu rồi chạy ù vào nhà kiếm vợt hái.
Lúc này sau tận vườn nhà vắng lặng chỉ còn mình Trường Nam đứng dưới cây cóc. Bà hai thấy thời cơ đã tới thì cầm cái giỏ đan được buộc chặt miệng túi tiến chậm gần về phía Trường Nam.
Đến khi chỉ còn cách Trường Nam ba bước chân bà hai nhanh chóng mở miệng túi. Dáng vẻ gấp gáp nhưng đầy hung ác.
Tiếng sột soạt ở đằng sau khiến cậu biết chuyện gì sắp đến với mình, cậu cắn răng, đôi bàn tay nhỏ siết chặt.
Khi mở được cái nút cột miệng túi thì bà hai trán đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng bà không hề do dự mà xốc mạnh khiến thứ trong túi bay ra lao về phía cậu. Đó là một con rắn to dài ước chừng dài gần tay cậu, nó bay đến phía cậu há miệng nhe nanh độc.
Trường Nam quay đầu lại thấy con rắn bay lao về phía người mình thì hoảng sợ té xuống đất, hai tay đưa ra trước bảo vệ bản thân. Sau đó trong khu vườn vắng chỉ nghe tiếng la khóc thất thanh của một đứa bé. Nhưng vị trí quá xa để những người trong nhà có thể nghe thấy.
Chỉ có Tâm nghe được tiếng la, nhận ra chủ nhân tiếng la đó chỉ có thể là Trường Nam. Tâm tái mặt bỏ cây vợt chạy nhanh đến chỗ cây cóc cuối vườn. Khi Tâm chạy đến chỉ thấy Trường Nam nằm trên đất, trên mặt đứa trẻ mặt cắt không còn giọt máu, miệng thì sùi bọt mép, trên mu bàn tay in rõ hai chấm đỏ. Nói đúng hơn như vết cắn của rắn, hơn nữa nanh rất to khiến vết cắn vừa to vừa bầm tím. Chất độc lan từ vết cắn lan nhanh khắp những vùng xung quanh.
Tâm lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, Tâm hoảng loạn liền bế Trường Nam chạy vào nhà kêu gọi mọi người. Người ta lập tức mời thầy thuốc về nhà, có người còn thử hút độc cho cậu chủ nhưng tình hình chỉ có tệ hơn.
Hôm đó là một ngày chấn động với nhà ông bá hộ Trương, ai nấy trong nhà đều lo lắng nóng ruột cho cậu cả đang không biết sống chết thế nào. Bà cả thì không ngừng khóc lóc trước cửa phòng con trai, bà không thể nhịn được chỉ tay ra ngoài sân căm phẫn nói: " Đánh nó, đánh chết nó cho bà, nó không trông coi con bà cẩn thận dám để con bà bị rắn cắn. Con bà có mệnh hệ gì thì bà không tha cho nó ".
Riêng có một cậu nhóc người hầu đã quỳ giữa nhà chờ nhận hình phạt riêng cho mình, những người hầu khác thì một nữa giúp thầy thuốc chạy chữa cho cậu chủ, một nữa còn lại cũng đứng ngoài sân như chịu phạt chung với Tâm. Tâm vừa sợ hình phạt khủng khiếp từ gia đình nhà bá hộ sẽ đổ lên mình, vừa lo cho gia đình của mình sẽ như thế nào. Tâm cũng muốn biết cậu chủ đang ở bên trong như thế nào. Nhiều tâm trạng cảm xúc cứ chồng chất rối bời trong đầu.
Tâm như bị hút hết sức lực, mặt sợ hãi đến mất hết sức sống. Tâm chấp hai tay lại nguyện cầu mong cậu cả tai qua nạn khỏi. Nếu không thì cậu cũng sẽ đền mạng theo cậu cả của mình luôn. Đáng lẽ Tâm không nên để cậu chủ nhỏ của mình ở một mình nơi hoang vắng như thế.
Nhưng nếu nói nó hoang vắng cũng không đúng, nhà bá hộ gia nô cũng chục người trông coi nhà cửa. Bình thường sẽ có vài người đi chăm coi vườn tượt, tại sao chỉ ngay lúc đó không có người nào ở vườn?
Tâm dừng lại suy nghĩ vì một người hầu khác theo lời bà cả xách ra một cây roi mây tiến về phía cậu. Tâm run rẩy nhắm mắt không dám nghĩ tới.
" Chát...chát...chát ".
Tiếng roi mây cứ vun vút quất vào người cậu nhóc người hầu gầy ốm nghe mà xót lòng. Tâm không nhịn được cơn đau làm cho rơi nước mắt. Tâm loè nhoè nhìn thấy người phụ nữ ngồi chiễm chệ trên ghế trước mắt, Tâm không chịu nỗi đau đớn cuối đầu van xin: " Bà cả con xin lỗi bà, bà tha cho con đi bà, con đau quá ".
Tên người hầu dừng lại chờ nghe lệnh của bà cả. Tên người hầu này cũng không muốn ra tay đánh Tâm. Tâm chỉ là một đứa nhỏ còn chưa biết gì chuyện sống chết ra sao, thằng nhỏ chỉ suốt ngày đi theo sau cậu chủ hầu hạ để kiếm cơm ăn qua ngày. Nếu bà cả thật sự muốn ban chết cho nó thì chẳng phải quá ác độc và đáng thương cho đứa nhỏ này sao?
Vậy mà nhìn đứa nhỏ khóc xin thì bà vẫn lạnh lùng vẫy quạt, lời nói cứ như dao găm mà phóng thẳng vào tâm can của Tâm: " Đánh tiếp cho bà, nó dám làm con bà ra nông nỗi này phải phạt thật nặng, đánh mạnh lên ".
Tên người hầu lưỡng lự, nói đỡ: " Bà cả nhưng mà nó.. ". Tên người hầu chưa nói xong thì bà cả đã lườm hắn với ánh mắt sắc lạnh: " Hay mày muốn chịu chung với nó? ".
Tên người hầu cắn răng, đành phải hạ xuống roi mây xuống lưng Tâm. Tâm ôm người khóc lóc, khi roi hạ xuống Tâm lại la lên một cách đau đớn: " Bà ơi, con đau quá, con chết mất, con xin lỗi bà, con xin lỗi cậu ".
Nhìn thấy Tâm chịu phạt, Thiên từ xa không kiềm lòng được mà giật tay áo mẹ mình: " Mẹ ơi, cứu anh Tâm đi mẹ ".
Bà hai cốc đầu đứa con trai ngốc nghếch của mình: " Cái thằng này, nó chỉ là người hầu thôi cứu nó làm gì? Nó không trông coi cậu chủ cẩn thận thì bị phạt là đáng ".
Thiên giảy nãy: " Nhưng anh Tâm không có làm anh hai bị rắn cắn, mẹ mới là người..". Bà hai trợn tròn mắt nhanh tay bịt miệng con trai mình lại. Mặt bà hai biến sắc khi Thiên biết sự thật, bà cau mặt: " Thiên, không được nói bậy bạ, chuyện này chỉ có mẹ con mình biết thôi được không? Con có muốn bị giống thằng Tâm không? ".
Thiên sợ mà rưng rưng nước mắt. Bà hai càng gắt gao hơn: " Thiên, trả lời cho mẹ, con có muốn giống nó không? Con muốn bị bà hai đánh như vậy không hả? Con không được nói chuyện này với ai nếu con không muốn mẹ con mình bị đuổi khỏi nhà này ".
Thiên lắc đầu, bà hai rút tay về. Thiên rưng rưng nước mắt: " Nhưng anh Tâm đang đau lắm, anh Tâm tốt với con mà mẹ, anh Tâm còn dạy con nặn tượng nè ". Thiên đưa con chó mà mình nặn từ đất sét đưa cho mẹ coi, mong mẹ thương cảm mà cứu Tâm.
Ấy vậy mà bà hai chán ghét nhìn cái tượng hình con chó trong tay Thiên, bà giật lấy nó rồi ném đi: " Ai cho con chơi mấy thứ dơ bẩn này? "
Đột nhiên bị mẹ ném món đồ mình cất công làm, Thiên cảm thấy bị tổn thương dữ dội. Thiên oà khóc nức nở: " Đồ của con mà ".
Bà hai lấy khăn tay lau sạch bàn tay dính bùn đất của con trai, càm ràm: " Trong nhà biết bao nhiêu đồ chơi tốt không chơi, lại chơi mấy thứ dơ như vậy làm gì? Bẩn hết cả người ".
Thiên vẫn nức nở khóc: " Tâm..". Bà hai không còn kiên nhẫn khi con mình cứ ba lần bảy lượt nhắc đến thằng người ở không liên quan đến mình. Bà hai đánh vào mông con mình đe doạ: " con mà còn nhắc nó nữa là mẹ đánh đòn con nha Thiên, nín khóc ngay cho mẹ ".
" Mẹ làm tất cả những thứ này đều vì con. Nếu thằng Nam còn tồn tại thì con vẫn chỉ mãi là con vợ bé thấp cổ bé họng trong cái nhà này thôi. Con muốn suốt đời mình cứ chỉ mãi là cái bóng của thằng Nam thôi sao? Con không thấy bây giờ nó giành con miếng ăn, lớn lên nó sẽ giành của con tất cả mọi thứ. Vì vậy nó chính là kẻ thù của con, con phải ghét nó bằng mọi cách phải tiêu diệt nó."
Cậu bé nghĩ lại lời mẹ mình nói, mẹ mình nói không sai. Rõ ràng cha cho Thiên miếng gà, dù chỉ là một miếng trong dĩa gà đầy ụ. Nhưng Thiên cũng không được ăn mà bị Nam giành lại. Thiên thấy ấm ức lắm, càng ấm ức hơn khi Nam thì được đi chơi tối ngày, còn Thiên phải cầm bút học bài nghe giảng. Mẹ thì không cho Thiên đi chơi chỉ biết ép Thiên học để lấy lòng cha.
Thấy Nam ngày nào cũng đi chơi đến tối khuya mới về mà Thiên thấy tủi thân lắm. Trong khi Nam chơi vui vẻ bên ngoài thì Thiên đang phải ngồi nghe giảng những thứ quá sức với mình khiến Thiên mệt mõi, chán nản. Vậy mà cha vẫn yêu thương Nam, khi đi tỉnh về cha liền tìm Nam đầu tiên để cho Nam quà bánh, Thiên thì luôn bị xếp thứ hai.
Suy nghĩ của Thiên dần lệch lạc, méo mó theo những lời mẹ mình nói. Đúng vậy, nếu Trường Nam biến mất cha sẽ chú ý đến cậu hơn, Thiên cũng không bị mẹ ép học nhiều đến thế nữa. Cuộc sống của mình sẽ trở nên vui vẻ, tự do hơn, không còn cái danh " con vợ bé " lên người Thiên nữa.