Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm

Chương 40: Thế giới 2




Trường Nam thấy y cứ nhìn mấy viên thuốc mãi không chịu uống thì lên tiếng: " Sao không uống? Nghĩ tôi hạ độc cậu à? ".

Quang Thành lắc đầu, Trường Nam không hiểu có chuyện gì xảy ra ở y: " vậy thì tại sao? ".

Quang Thành lại lắc đầu không trả lời cậu, cho hết thuốc vào miệng nuốt xuống. Trường Nam há hốc mồm: Không cần uống nước luôn sao?

Quang Thành tự động lui về một góc trong giường, chừa một khoảng trống: " Nhà tôi chỉ có một cái giường thôi, không ngại thì nằm chung với tôi đi ".

Trường Nam sững sờ không nghĩ ăn cháo, uống thuốc vào, y như biến thành người khác vậy, còn chừa chỗ cho cậu nằm chung, hết làm cún con nhõng nhẽo rồi.

Quang Thành thấy cậu cứ nhìn mình đăm đăm, cứ nghĩ bị cự tuyệt thì ngại ngùng kéo cao chăn che mặt: " Nhà tôi không còn chỗ nào có thể nằm được đâu, nếu chú không muốn thì về nhà đi ".

Trường Nam thấy y ngại nhưng rất thích chọc y: " Cậu không nghĩ trong lúc ngủ tôi sẽ táy máy tay chân sao? Có những chuyện trong lúc ngủ tôi không kiểm soát được ". Như đấm, đá, đạp vào người y chẳng hạn, ngủ mơ nói nhảm, thậm chí ngáy to khiến người kế bên không ngủ được.

Quang Thành mơ màng suy nghĩ: không kiểm soát được? Y lắc đầu, vẻ mặt bất cam: " Không sao, chú có như thế nào tôi cũng sẽ nằm im, tôi sẽ không phản kháng gì hết ".

Trường Nam: Nó đang nghĩ cái gì trong đầu?

Trường Nam nhéo nhéo má y, cho y thoát khỏi dòng suy nghĩ bậy bạ của mình: " Ý cậu là gì? Cậu nghĩ đen tối gì vậy? ".

Quang Thành hố một vố to: "... "

Trường Nam giải thích trong sự buồn cười của bản thân: " Cậu sao lại nghĩ tôi có ý định đó chứ? Tôi là sợ tôi mơ ngủ quấy rầy đến cậu đấy ".

Quang Thành đỏ mặt như trái cà chua chín, thật sự ngại muốn độn thổ không thể nói lời nào, lần này y chui thẳng vào chăn trốn như thỏ thấy sói.

Cậu dọn dẹp phần ăn của y, sau đó lên giường nằm vào khoảng trống y chừa sẵn. Chiếc giường nhỏ bỗng chốc chật chội vì hai thân hình nam nhân. Trường Nam lúc đầu có hơi bất ngờ khi y bảo mình nằm chung giường với y, thằng nhóc ngày nào còn kiêu căng xua đuổi cậu giờ lại chia sẻ giường cho cậu.

Trường Nam xoay lưng về phía y, nằm ra sát mép giường cho y phần lớn khoảng giường. Cậu thấy kí ức này thật quen thuộc, nhớ về kí ức ở thế giới đầu, cậu và nam chính cũng ngủ chung giường trong nhà trọ, cậu cũng ngủ xoay lưng với nam chính, sau đó mấy năm sau...

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, một bàn tay ấm áp choàng qua người cậu, kéo cậu về sau, toàn thân y dính chặt lấy cậu.

Trường Nam:???

Quang Thành chen chân vào giữa hai chân cậu, một tay kéo chăn đắp cho cậu, một tay lót dươi cổ cậu như làm gối cho cậu gác đầu. Quang Thành dùng hết tứ chi ôm giữ lấy cậu như thể muốn hoà làm một.

Trường Nam bị y làm bất ngờ, Quang Thành giải thích: " Mưa xuống lạnh lắm, nhà tôi chỉ có một giường một chăn, chú đã nằm chung giường chi bằng đắp chung chăn với tôi ".

Trường Nam nghe cũng hợp lí nhưng không nghĩ mình bị ôm cứng ngắt như gấu bông của y, chỉ có thể quay đầu về hướng y. Nhìn thấy ánh mắt long lanh đầy ánh sáng hi vọng, khác hẵn lần đầu gặp mặt, cậu yên lòng: " Được, cảm ơn ".

Quang Thành thích thú, siết chặt vòng tay, càng giữ kỉ lấy người trong lòng như bảo vật không thể mất. Trường Nam nhắc nhở khéo léo: " Cậu ốm như vậy nhưng lực tay cũng lớn quá đi ".

Quang Thành hiểu mà nới lỏng, bàn tay nhẹ xoa xoa những nơi mà mình đã siết cậu: " Xin lỗi, chú có đau không? ".

" Không đau, mau ngủ đi ". Nghe câu trả lời từ Trường Nam, y yên tâm nhắm mắt thiếp giấc.

Chỉ khác là thế giới trước nam chính không ôm cậu như thế này, không giữ chặt cậu như cái phao cứu sinh duy nhất của bản thân. Quang Thành thiếu rất nhiều điều mà y đáng lẽ phải có, đặc biệt là tình thương yêu. Nhưng tiếc là cậu không thể cho y toàn vẹn tình thương, không thể bù đắp cho y tất cả. Vì phía trước đây, tương lai của y sẽ còn đau khổ hơn rất nhiều.

Trường Nam không thể nghĩ được bản thân sẽ tàn nhẫn thế nào với y. Phản diện vốn dĩ ác độc tàn nhẫn, cậu tham gia trò chơi phản diện không thể làm trái nhiệm vụ của mình. Nhưng cậu rất thương xót cho cậu nhóc này, muốn cho cậu nhóc này cảm nhận được nhiều yêu thương hơn.

Cậu nhắm mắt đi vào giấc ngủ, chắc do suy nghĩ nhiều nên cậu đã mơ một giấc mơ. Trường Nam cậu mơ thấy mình trở về thế giới thực, có mẹ cậu đang chờ cậu ở nhà. Mẹ cậu dang tay đón cậu trở về, Nam vui mừng khôn xiết chạy đến.

Cậu chưa kịp ôm lấy mẹ thì một giọng nói trong đầu khiến cậu tỉnh giấc.

[ Kí chủ, kí chủ...]

Trường Nam tỉnh mộng, cậu chán ghét khi thấy hệ thống bay lượn trước mặt, cái con heo chết tiệt đó lại dám phá giấc mơ tuyệt vời của cậu.

Trường Nam rút người vào chăn, xua đuổi hệ thống: Con heo mập kia biến đi!

Hệ thống nghe phát giận: [ Cậu dám nói tôi mập!? ].

Trường Nam nhắm mắt không thèm quan tâm. Cậu thở ra một hơi mệt mõi, lâu lâu mới mơ một giấc mơ đẹp vậy mà bị con heo kia phá. Mới sáng sớm thật làm người ta muốn chửi.

Hệ thống chép miệng: [ Chậc, qua có một đêm mà hai thầy trò thân nhau quá nhỉ? Ôm nhau ngủ chung giường ấm cúng quá ha? ]

Trường Nam giật mình, cậu ngồi bật dậy phát hiện Quang Thành đã tỉnh từ bao giờ. Vậy cái nãy giờ cậu dụi đầu vào không phải là mền, mà là ngực thằng nhóc này?

Quang Thành thấy cậu nhìn mình không nói không rằng thì ngơ ngác hỏi: " Chú không ngủ nữa sao? Có vẻ chú mệt mõi ".

Trường Nam ngại ngùng quay người xuống giường: " Ngủ cái gì chứ, trời sáng lên đỉnh đầu rồi kìa ".

Quang Thành nắm lấy góc áo cậu níu lại: " Chú đã vất vả một đêm chăm sóc tôi, chú nên ngủ một chút nữa cho khoẻ ".

Trường Nam đỏ mặt, gạt tay y ra: " Không cần đâu, cậu hết sốt chưa? ".

Quang Thành nắm lấy tay cậu đặt lên trán mình: " Chú xem, đã hết sốt rồi này ".

Cậu rút tay lại, bối rối: " Hết sốt là tốt rồi, tôi về nhà đây ". Cậu không hiểu tại sao bản thân lại ngại ngùng vì mấy điều nhỏ nhặt này nữa. Hay cậu nhảy cảm quá chăng?

Quang Thành từ sau nói đến: " Sư phụ, hôm nay tôi có cần theo chú không? ".

Trường Nam bất ngờ quay mặt về sau: " Cậu nói gì? ".

Quang Thành mỉm cười, chồm người nắm tay cậu kéo lại gần mình: " Tôi gọi chú là..sư phụ ".

Hệ thống há to mồm bất ngờ: [ Kí chủ, cậu làm tốt lắm a! ].

Trường Nam mừng rỡ: " Cậu nói thật chứ? ". Quang Thành vui vẻ gật đầu. Trường Nam nắm lấy vai cậu thể hiện sự vui mừng ra mặt: " Tốt quá rồi, cậu mau gom đồ về nhà tôi ".

Quang Thành bất ngờ: " Vậy có nhanh quá không? Tôi không ở nhà tôi được sao? ".

Trường Nam ngồi xuống giường, nghiêm túc nói chuyện với y: " Cậu đã nhận tôi làm sư phụ, tôi có trách nhiệm cho đệ tử mình một nơi đào tạo thật tốt. Cho nên tôi muốn cậu dọn về nhà tôi sống ".

Quang Thành không nghĩ chuyện này là sự thật: " Thật sao? Tôi được ở nhà chú sao? ".

Trường Nam nghe thật nực cười: " Tại sao đệ tử tôi lại không được ở nhà tôi chứ? ". Cậu đẩy đẩy Quang Thành, hối thúc y: " Nhanh xuống vệ sinh rồi dọn đồ về nhà tôi ".

Quang Thành vui đến không nhịn mà ôm lấy cậu: " Cảm ơn chú, cảm ơn chú vì cho tôi sống cùng nhé ". Quang Thành còn muốn nói thật nhiều lời cảm ơn đến cậu nữa, nhưng nói cảm ơn quá nhiều thì sẽ không còn giá trị nữa.

Trường Nam bị ôm làm cho bất ngờ đến đứng hình, cậu cười thầm trong lòng: Nhóc con ngây thơ, ngươi mà về thì biết tay ta, hehe.

Hệ thống tấm tắc: [ Đúng là phản diện ]

Đồ đạc quần áo của Quang Thành không có nhiều, lấy những món cần thiết thì cũng chỉ đủ một cái balo.

Quang Thành mang balo theo sau chân Trường Nam về nhà.

Hệ thống tự dưng nói một câu bâng quơ mà khiến cậu tức giận: [ Giống rước vợ về nhà quá ha? ]

Trường Nam cáu lên: Rước vợ cái đầu mi? Nói nhảm gì thế.

Hệ thống cũng sực tỉnh, vội chỉnh lại bản thân: [ Đọc đam mỹ cũng nhiều quá rồi ].

Trường Nam lần đầu nghe đến một thuật ngữ mới, bỡ ngỡ: Đam mỹ? Đam mỹ là gì?

Hệ thống giải thích: [ Đam mỹ là một thể loại văn học, nói về tình yêu đồng giới nam. Thật sự rất hay ].

Trường Nam nghe xong thì ngờ ngợ: [ Viết về tình yêu nam nhân với nhau sao? ]

Hệ thống gật đầu: [ Đúng vậy, trai thẳng như cậu nên đọc thử một bộ, chắc chắn sẽ rất thích đó ].

Trường Nam:....

Quang Thành trên đường vừa đi vừa trộm nhìn Trường Nam, trông vẻ mặt cậu rất suy tư. Không biết cậu đang nghĩ gì, y cũng rất muốn biết nhưng còn e ngại, chỉ dám lẳng lặng quan sát từ sau.

Lâu lâu y có tiến gần cậu, chạm nhẹ vào tay cậu nhưng cậu lại không phát hiện ra, cậu như xuất hồn đi đâu vậy. Quang Thành do dự rồi chạm vào vai cậu, Trường Nam giật mình như sực tỉnh vậy.

Quang Thành lo lắng: " Chú không sao chứ? ". Trường Nam có hơi sững người: Thằng nhóc này đã đến gần mình từ bao giờ?

Trường Nam búng vào trán y, đẩy y ra xa: " Phải gọi ta là sư phụ ".Quang Thành mỉm cười: " Vâng, sư phụ ".