Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm

Chương 39: Thế giới 2




Cậu vào nhà bếp, căn bếp nhỏ nằm phía sau gian phòng ngủ, mặc dù nhỏ có phần chật hẹp nhưng cũng đầy đủ dụng cụ làm bếp, nhưng các dụng cụ có phần rỉ sét vì đã quá lâu chủ nhân nó không làm mới. Trường Nam cũng không thấy lạ, chủ nhân chúng nó còn chẳng có tiền ăn thì lấy đâu tiền mua dụng cụ làm bếp.

Cậu tìm hết các ngóc ngách trong căn bếp nhưng không thấy nguyên liệu nấu ăn nào. Hủ gạo đã cạn từ bao giờ, mì tôm cũng không có để nấu, rau củ thịt cá cũng chẳng có. Trường Nam suy nghĩ những năm tháng mà cậu chưa xuất hiện thì nam chính ăn gì mà sống nhỉ?

Hệ thống liền xuất hiện giải đáp thắc mắc của cậu: [ Nam chính từ nhỏ đã độc lập, tự biết hái rau kiếm quả ăn qua ngày ]

Trường Nam gật đầu, cậu nghĩ cậu phải đi mua đồ về nấu thôi, nhưng vấn đề ở đây không phải là nguyên liệu mà do cậu không biết nấu ăn. Cậu chỉ biết nấu mì gói, lâu lâu giỏi giang chiên được vài cái trứng. Cậu nhớ lại câu nói của mẹ cậu hay nói: " Mày nhìn con nhà người ta đi, có ai giống mày không? Con nhà người ta bằng tuổi mày đã nấu cơm được cho gia đình, mày chỉ suốt ngày mì gói ba bữa làm tới, biết chừng nào mới trưởng thành hả? ".

Trường Nam hít một hơi lạnh, không biết nấu ăn thì học chứ có chuyện gì to tát đâu.

Trường Nam: Hệ thống, mày có sách hướng dẫn nấu ăn không?

Hệ thống bất ngờ: [ Kí chủ không biết nấu ăn? ].

Trường Nam tự mỉa mai bản thân: Tao thấy thật có lỗi với mẹ tao, một bữa cơm tao còn chưa nấu được cho gia đình, mà bây giờ tao phải vắt óc vào bếp kiếm miếng ăn cho một thằng nhóc xa lạ.

Hệ thống châm chọc: [ Chắc đây là một phần lí do cậu được chọn vào vai phản diện chăng? Phản diện thường được cưng chiều từ bé sinh hư, không làm việc nặng nhọc gì cả, suốt ngày gây chuyện với nam chính ].

Trường Nam bực tức nhéo nhéo hệ thống: Ý mày là gì hả? Biến ngay, tao không cần mày nữa.

Hệ thống bị nhéo đau thì giận dỗi: [ Vậy chúc kí chủ may mắn, tôi đi đây ]. Trước khi đi, nó còn nhắn nhủ cho cậu một vài thông tin quan trọng: [ Bây giờ không có ai bán rau củ thịt cá gì đâu nhé, chỗ này càng không có cửa hàng tiện lợi. Cho nên là...chúc may mắn ].



Trường Nam cầm con dao bếp đã rỉ sét, chém qua chém lại trước mặt hệ thống như muốn thái nhỏ hệ thống thành nhiều mảnh cho hả dạ, nhưng cậu chỉ chém vào không trung. Hệ thống biết cậu không thể làm gì mình, kiêu ngạo hất mông biến đi.

Trường Nam nhớ lại khi nhỏ cậu đứng sau lưng mẹ, nhìn mẹ nấu ăn, mỗi tội mỗi lần bắt chước mẹ, vừa cầm dao lên đã bị mẹ đánh vào tay. Bây giờ cậu không biết làm sao tìm đồ ăn cho thằng nhóc đang bệnh nằm ngoài kia.

Quang Thành khoảng không gian im lặng bất thường trong bếp thì nói vào trong, giọng khàn khàn: " Chú vẫn ổn chứ? Có chuyện gì cần tôi giúp không? ".

Trường Nam đang rối rắm nghe tiếng nói của y thì giật mình, nói ra ngoài: " Ổn, đang bệnh thì ngậm mồm lại, giọng khàn hết cả rồi kìa ".

Bên ngoài đáp lại: " Biết rồi, nhưng nhà tôi hết đồ ăn rồi, chú đứng nãy giờ trong đó không phát hiện sao? ".

Trường Nam: " Tôi biết rồi ".

Trường Nam suy nghĩ nếu cậu thừa nhận bản thân không biết nấu ăn thì cũng mất mặt đi. Thằng nhóc nam chính Quang Thành kia, bây giờ thấy cậu đang xuống nước tìm cách chiêu mộ nó làm đệ tử, nếu biết sư phụ mình không biết nấu ăn có khi lại nghi ngờ năng lực của bản thân cậu.

Trường Nam trầm ngâm một hồi lâu thì cậu quyết định...

Quang Thành thấy cậu định ra khỏi nhà, nghĩ cậu bỏ mình đi lập tức ngồi dậy: " Chú đi đâu vậy? ".

" Tôi mua thuốc cho cậu, sẵn mua nguyên liệu về nấu ăn ". Trường Nam bình tĩnh ấn y xuống giường, kéo mền đắp kĩ cho y, dặn dò: " Nằm yên trên giường ".

Quang Thành nắm lấy tay cậu, giọng khàn khàn run run: " Lạnh, khó chịu ".

Trường Nam tiếp xúc da thịt với bàn tay của y, quả thật rất lạnh, nhưng trên trán y lại lấm tấm mồ hôi, nóng như lửa đốt. Trường Nam theo kĩ năng cơ bản được học từ mẹ. Cậu pha một thau nước ấm, lấy một cái khăn định lau người cho y dễ chịu hơn.

Trường Nam đặt thau nước dưới giường, nói trước với y: " Quang Thành, cậu cởi áo ra đi, tôi lau người cho cậu ".

Quang Thành lần đầu nghe Trường Nam gọi thẳng tên mình có chút bất ngờ, cũng có chút phấn khích, y làm theo lời cậu.

Trường Nam vắt khăn ấm, cẩn thận lau người cho y. Quang Thành cảm thấy dễ chịu mà nhắm mắt nằm im như đang ngủ, đầu có hơi tựa vào tay cậu như tìm một điểm tựa để dựa dẫm vậy. Quang Thành còn nắm hờ lấy góc áo cậu như muốn giữ cậu lại, không cho cậu rời khỏi.

Quang Thành nói nhỏ: " Làm đệ tử của chú, chú sẽ chăm sóc ân cần cho tôi giống như thế này đúng không? ".

Trường Nam nghe thấy bâng quơ đáp lại theo: " Mọi lời nói lúc này đều được tính đấy nhé ".



Quang Thành nói trong mơ màng: " Vậy..khi tôi hết bệnh về làm đệ tử của chú ".

Trường Nam cười trừ, nghĩ thằng nhóc đang ốm đau nói giỡn: " Khi tỉnh thì đừng có hối hận lời mình đã nói ".

Quang Thành nâng khoé môi, mấp máy từng chữ không phát ra tiếng: " Không.. hối... hận". Trong đôi mắt phiếm hồng, long lanh ánh nước là chỉ có mỗi mình khuôn mặt cậu,hình bóng của cậu. Dù đầu óc choáng váng nhưng vẫn nhận thức được, muốn được chăm sóc thế này mãi, giữ mãi hơi ấm duy nhất trong đời y.

Trường Nam không để ý mấy chi tiết nhỏ này mà lau người nhanh gọn cho y. Cậu giúp y mặc lại áo, sau đó ra ngoài mua đồ. Quang Thành đang lên cơn sốt cao, y vừa được lau người xong đôi phần cảm thấy dễ chịu liền chìm vào giấc ngủ.

Trường Nam khi trở lại y vẫn nằm trong giấc ngủ ngon. Mặc dù đắp chăn kĩ nhưng người y run run vì lạnh, hai má y ửng đỏ như kẻ say rượu vì cơn sốt cao nhưng trên môi thiếu niên trẻ không giấu được sự hạnh phúc. Nhưng cậu lại không hiểu nụ cười đó của y là gì, mơ thấy gì vui chăng.

Trường Nam thay khăn đắp trên trán cho y, sau đó cầm chổi dọn dẹp nhà cửa. Quay vòng xung quanh căn nhà nhỏ một hồi thì trở lại giường gọi Quang Thành dậy.

Trường Nam nhẹ nhàng lay người y: " Dậy ăn cháo uống thuốc nè ".

Quang Thành lim dim từ từ mở mắt, y dụi dụi mắt rồi chống tay ngồi dậy: " nước ".

Trường Nam đưa ly nước đến miệng Quang Thành, từ tốn rót vào. Dòng nước mát dội vào cổ họng khô khốc khiến y thấy dễ chịu hơn. Trường Nam đưa tô cháo trước mặt Quang Thành, đơn giản nói: " Ăn đi ".

Quang Thành nằm vật xuống giường, yếu đuối: " Tôi mệt quá, ăn không nỗi ".

Trường Nam bình thản: " Không muốn thuốc cào nát dạ dày, thì mau ăn hết tô cháo cho tôi ". Mặc dù cậu thương thằng nhóc này nhưng không thể không ra uy một chút để sau này dễ dạy dỗ.

Quang Thành lắc đầu như cún con vẩy nước, ánh mắt mong cầu, giọng điệu mềm nhũn như muốn cậu giúp y: " Tôi cảm thấy mệt, không có sức làm gì cả, đến ăn cũng không nỗi ".

Trường Nam " xì " một hơi trong miệng, tức giận vạch trần: Muốn đút cho ăn thì nói thẳng đi, làm nũng làm điệu như con nít. Ông chăm cho ngươi còn chưa đủ mệt sao, còn muốn ông đút cho, còn lâu nhé nhóc.

Trường Nam nhìn tô cháo trên tay và nhìn sang con người đang nhìn mình với ánh mắt long lanh. Chiêu này cậu đã làm với mẹ cậu, mỗi lần cậu bị bệnh. Quang Thành là chưa được trải qua, cậu quyết định sẽ cho Quang Thành hiểu cảm giác đó.

Trường Nam đưa tay ra sau, Quang Thành vẫn chưa hiểu ý định sắp tới của cậu, nhưng sau khi thấy vật cậu cầm trên tay y sửng sốt.

Trường Nam lấy ra cái cành cây nhỏ và dài, cậu quất roi vào đầu giường chát chát vài tiếng hù doạ: " Không ăn cháo thì ăn cây ".



Kết quả như cậu đã đoán trước, Quang Thành xanh mặt kèm theo kinh ngạc: " Chú? ". Y không biết sao cậu lại thay đổi tính tình nhanh như vậy.

Trường Nam cười nhếch mép trong tâm trí: Đến giờ tên nhóc nhà ngươi mới biết sợ sao? Ta sẽ cho ngươi nếm mùi.

Trường Nam quất cây vào sàn nhà, giọng ra lệnh: " Cầm tô cháo lên và ăn, nhanh ".

Quang Thành nhìn cậu với vẻ ủy khuất, nhưng bắt gặp ánh mắt hù doạ " trẻ em " liền làm theo, nhanh chóng ăn hết tô cháo. Quang Thành phát hiện đây không phải cháo thịt hay cháo trắng, mà đây là cháo vịt, mặc dù không có thịt vịt trong tô nhưng hương vị này chính là món cháo hôm bữa ăn cùng cậu ở ven đường.

Quang Thành nhìn Trường Nam nghi ngờ: " Chú không biết nấu ăn đúng không? Đây không phải cháo chú nấu ".

Trường Nam chột dạ, tìm kiếm một lí do thoái thác: " Thì..thì sao? Mua cho nhanh, tôi chỉ là lo cậu ở nhà gặp chuyện bất trắc. Muốn ăn đồ tôi nấu, thì về làm đệ tử của tôi, tôi nấu cho ăn ".

Con ngươi Quang Thành sáng lên như nghe thấy một tin vui, gật gù húp cháo. Vừa ăn xong tô cháo, Trường Nam đưa thuốc kèm ly nước cho y: " Uống đi, nếu qua đêm nay không hết sốt thì tôi sẽ đưa cậu đi khám bác sĩ ".

Quang Thành nhận lấy thuốc từ Trường Nam, nhìn những viên thuốc lóc nhóc trong lòng bàn tay, y không hiểu sao cậu lại đối tốt với mình như vậy, liệu mặt sau nó không có một âm mưu xấu xa nào đó.

Quang Thành nghi hoặc nhìn cái cây trên tay Trường Nam:" Khi tôi về làm đệ tử của chú, nếu không nghe lời, chú sẽ đánh tôi sao? ".

Trường Nam nở nụ cười nguy hiểm, ngắn gọn nói một câu: " Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi ".

Quang Thành:...