Tiêu Rồi! Đại Phản Diện Bị Nam Chủ Giam Cầm

Chương 16: Bá đạo tổng tài




Nam nhận đồ ăn đem vào phòng, hệ thống nói vào bên tai của cậu mặt đen thui như đít nồi: [ Gà rán của tôi đâu? Mau kêu gà rán cho tôi không tôi sẽ ăn hết đồ ăn của cậu ]

Trường Nam gọi người phục vụ đã quay lưng bước đi: '' anh gì ơi, làm phiền chút ạ ''

Người phục vụ quay lại: '' Có chuyện gì sao thưa quý quý khách?''

Nam bên ngoài muốn gọi món nhưng bên trong không muốn cho con heo béo kia ăn: '' Có thể cho tôi gọi thêm một phần gà rán nữa được không? Khi nãy ôi có liên lạc quầy tiếp tân nhưng không ai nghe máy hết. ''

Người phục vụ có động thái chuyên nghiệp, cuối người xin lỗi: '' Xin lỗi quý khách chúng tôi phục vụ không được tốt, mong quý khách không phiền lòng. Tôi sẽ đem lên ngay ạ ''

Trường Nam gật đầu đi vào trong, đặt đồ ăn lên bàn mỉa " con heo béo ": '' Mày ăn ké thì bớt lên mặt dùm chút ''

Hệ thống cũng không vừa gì đáp trả: [ Cậu so với người phục vụ kia còn thua một trời một vực ]

Nam tức giận giơ nắm đấm đe doạ: '' Muốn chiến hả? Đây là tiền tao đấy nhé ''

Một cuộc đại chiến đã nổ ra dữ dội đến mức cách mấy phòng còn nghe được - đặc biệt là phòng Khải Vinh đang ở gần đó. Nghe những âm thanh lộn xộn của phòng kế bên Khải Vinh hơi nhăn mày: '' Tiếng này là? ''

Người quản lí bối rối cười: '' Chắc của phòng bên cạnh ''



Khải Vinh đặt tay lên vách tường gõ gõ: '' Cách âm kém quá, lắp thêm cách âm cho phòng tốt hơn tránh ảnh hưởng đến trải nghiệm của khách hàng ''

Người quản lí gật đầu vâng dạ. Hắn không rời tay khỏi bức tường như thể phía bên kia có một lực nam châm vậy. Nó làm hắn không yên lòng, tâm trạng bồn chồn đến khó tả.

Hắn bước ra ngoài bảo người quản lí đi xuống sảnh trước. Hắn muốn tự thị sát, xem thêm một chút nữa. Hành lang vắng tanh chỉ còn mình hắn, hắn bây giờ không hiểu rõ bản thân đang muốn gì. Ánh mắt lại chạm đến cánh cửa phòng gần cuối dãy hành lang. Nơi đó như phát ra mị lực lôi kéo hắn đi vào.

Khải Vinh không hiểu sao hắn cứ do dự mãi muốn tiến đến gần căn phòng đó hơn. Đứng đó một lúc có một người phục vụ lướt ngang qua hắn - chính là người phục vụ lúc nãy.

Hắn đứng yên một chỗ quan sát, người phục vụ gõ cửa phòng: " Đồ ăn của quý khách đây ạ "

Bên trong phòng truyền ra âm thanh của thiếu niên: " Ngại quá, tôi đang tắm không ra lấy được, anh cứ vào đi cửa không khóa để đồ ăn lên bàn giúp tôi nhé "

Từng câu từng chữ chui lọt vào tai hắn không thể sai, không thể nghe lầm. Hắn nắm chặt tay thành đấm đi lại người phục vụ nói nhỏ: " Để tôi đem vào, đi xuống căn dặn tất cả mọi người không được lên đây trừ khi có lệnh tôi "

Người phục vụ lúc đầu giật mình nhưng cũng không hiểu mà làm theo vì đây là sếp lớn. Người phục vụ khá khó hiểu đẩy xe đi xuống. Cầm gói đồ ăn trên tay, hắn mở cửa bước vào phòng.

Hắn liếc nhìn xung quanh. Nói thật với người khác đây là phòng khách sạn năm sao cũng không ai tin nếu nhìn vào phòng của cậu. Căn phòng bừa bộn như mới vừa xảy ra một trận chiến tại đây.

Ti vi vẫn còn đang ở nhạc pop sôi động, người trong phòng tắm vẫn đang tắm còn ngân nga điệu nhạc. Trái với bầu không khí đó là khung cảnh xung quanh căn phòng năm sao. Dưới đất lộn xộn chăn mền, gối khăn. Những nội thất thì bị xáo trộn nằm lăn lóc mỗi ngã. Nếu là người khác chắc chắn sẽ bị đền bù thiệt hại gấp mấy lần giá thuê. Nhưng hắn thắc mắc ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Khải Vinh nuốt một ngụm nước bọt: " Chuyện gì đã xảy ra ở đây? "



Khải Vinh không biến đổi giọng gì nhiều nhưng âm thanh phát ra lại trầm đến đáng sợ. Trường Nam nghe thấy nhưng có vẻ không biết đó là Khải Vinh mà trả lời: " Có mấy con chuột á mà, nếu có hư hao gì tôi sẽ đền tiền "

" Tiền bồi thường không nhỏ đâu "

Trường Nam bên trong ngạo nghễ trả lời: " Tiền tôi không thiếu, anh đi ra được rồi cảm ơn "

Khải Vinh nhếch môi cười. Nhà cậu đã phá sản, cậu còn đang gánh nợ từ ba cậu để lại. Tiền ở đâu ra chứ? Có phải tiền trong cái thẻ đó? Tiền trong cái thẻ đó là tiền của ai cậu không nghĩ đến? Rút được nhiều tiền của hắn rồi thái độ cũng lên hẳn nhỉ?

Khải Vinh quăng bịch đồ ăn lên bàn, ngồi xuống giường đợi người trong phòng tắm bước ra.Một lúc sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng dừng lại. Tiếng mở cửa vang lên, người bên trong bước ra, miệng còn ngân nga giai điệu nhạc.

Nam tắm rửa sau một trận chiến kéo dài với con heo bông kia muốn rã rời thân thể. Giờ chỉ muốn ăn thật no ngủ một giấc cho thật đã thôi.

Nhưng cái dự định đó lập tức bị hoãn lại khi trước mắt cậu là người cậu đang trốn chạy không muốn gặp nhất - Khải Vinh. Cậu mở to mắt không nói nên lời khi bắt gặp hắn ở đây và ngay tại phòng mình, ngồi trên giường mình.

Nam mém chút là ngã tại chỗ rồi, hoảng sợ vội vàng kêu hệ thống: [ Hệ thống, hệ thống! ]

Nhưng trả lời cậu là những tiếng ngáy khìn khịt. Cậu biết con heo kia đã ăn hết đồ ăn và ngủ say từ bao giờ và để lại mình cậu đối mặt với tình huống trước mắt.

Cậu chửi thề: Má nó!. Giờ cậu không chạy là chỉ có hắn đâm chết. Nhưng cậu chưa muốn chết nhanh như thế. Tiền cậu còn chưa sài hết mà. Ít nhất cũng phải cho cậu ăn chơi một lúc rồi kết thúc chứ.