Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 48: Đây là một người tốt




Mai Tửnắm chặt lấy tay áo người kia, khàn khàn hô: "Trả lừa lại cho ta."

Ngườikia cúi đầu kỳ quái nhìn Mai Tử, chán ghét hất tay áo ra: "Lừa gì, bỏ tara!"

Mai Tửđương nhiên không thả, chặt chẽ cầm tay áo hắn, giận dữ nói: "Đều tạingươi hại ta cứ tưởng người xấu đến, làm lừa ta chạy mất rồi!" Mai Tử đira ngoài lâu như thế, dù sao cũng biết nhìn người một chút. Người này vừa nhìnliền thấy khuôn mặt còn non nớt, đây không phải khuôn mặt của người hung ác a,hơn nữa nàng vừa mất lừa nên rất đau lòng cùng tức giận, vì vậy mới dám làm nhưthế.

Ngườikia nhìn Mai Tử đầy bụi đất, nước mũi nước mắt tùm lum níu lấy mình, ngại bẩnliền giơ chân lên đá một cái: "Cái đồ bẩn thỉu này, thật là chẳng hiểu gìcả, cút đi!"

Mai Tửkhông phòng bị, bị hắn nhấc chân đá trúng hông, trên eo truyền đến một trận đauđớn, cả người té nhào xuống đất. Nhưng Mai Tử lại bất chấp tất cả, tay vẫn nắmchặt ống tay áo người kia không chịu thả ra.

Cũng làtay áo người kia rất chắc, hơn nữa trong lúc hắn giơ chân thân thể vốn cũngkhông đứng vững, cứ thế bị Mai Tử kéo, vậy là cả người cũng lảo đảo té xuốngđất.

Mai Tửkhông kịp chuẩn bị ngã xuống đất, hơn nữa eo bị đá đến đau đớn. Vốn đang rấtđau, chợt có một vật nặng đè xuống, càng thêm hoạ vô đơn chí, thật là đau đếnkhông muốn sống nữa.

Nàngdùng sức đánh người kia, kêu khóc nói: "Ngươi người xấu này, đángchết!"

Ngườikia lúc này cũng thở hổn hển, tay chống lên người Mai Tử muốn đứng dậy, vừađứng dậy vừa mắng: "Hôm nay đúng là xui xẻo quá mà, không hiểu nổi, âmkhí!"

Tayngười kia đúng là không có mắt, cứ như thế đứng dậy, tay vừa chạm đúng ngực MaiTử. Thế là Mai Tử "A" một tiếng kêu to, đập cái tay đáng giận của hắnkêu lên: "Ngươi cút đi, đừng chạm vào ta, đồ bại hoại!"

Ngườinọ cũng cả kinh, cúi đầu lạ lùng nhìn nhìn tay của mình, lại nhìn Mai Tử vì nằmvật xuống trên mặt đất nên bộ ngực bày ra một chút, cuối cùng bừng tỉnh:"Ngươi là nữ?"

Mai Tửhung hăng trừng hắn, hai tay liều mạng đánh.

Ngườinọ nhìn hình dáng này của nàng, nhất thời hiểu ra tiểu tử đen thùi lùi hôi hámnày thật ra là nữ nhân, nhất thời giống như bị bỏng nhảy khỏi người Mai Tử,miệng kêu lên: "Sao ngươi không nói sớm!"

Lúc nàyMai Tử vô cùng nản lòng thoái chí, nghĩ đến hôm nay bị mất lừa thì không nói,còn bị nam nhân khác chiếm tiện nghi, lần này có chết cũng không còn mặt mũi đigặp Kinh Sơn a. Việc này càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt tí tách chảy xuốngđất, vừa khóc vừa sụt sùi nói: "Ta phải làm thế nào đây. . . . . ."

Ngườikia gian nan đứng lên, dùng sức chà chà vào quần áo của mình, giống như muốn lausạch cái gì đó trên tay, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn người trên mặt đất thật sựnhìn không ra đó là nữ nhân, than thở nói: "Ngươi đứng lên trước có đượchay không, nếu người khác thấy bộ dạng này của ngươi thì thật sự chẳng ra saocả!"

Mai Tửsuy nghĩ một chút thấy cũng đúng, mình nằm trên mặt đất thế này thật chẳng ralàm sao, thế là quẹt nước mắt đứng lên. Lúc đứng lên tay còn sờ sờ túi bạctrắng áp sát trong lòng , xác định bạc trắng vẫn còn.

Ngườikia liền dựa theo ánh trăng quan sát Mai Tử một phen, chỉ thấy đầu tóc nàng rốibù, mặt dơ bẩn, áo tồi tàn, mang theo một cái mũ rách không biết lấy ở đâu ra,bộ dạng này chính là bộ dạng của ăn mày a, thế là đau đầu hỏi: "Rốt cuộcngươi là người gì a, một nữ nhân sao lại đơn độc ở đây một mình? Còn biến thànhbộ dạng giống quỷ thế này?"

Mai Tửxoa xoa nước mắt, hừ hừ nói: "Liên quan gì đến ngươi, ngươi trả lừa chota!"

Ngườikia gãi gãi đầu: "Ta thấy cũng chưa thấy qua lừa của ngươi, chuyện nàyliên quan gì đến ta!"

Sau đóMai Tử cũng từ từ tỉnh táo lại, nàng biết mình kéo người ta lại đòi lừa cũngthật vô lý. Lừa bị kinh hách tuy có thể có quan hệ với người này, nhưng nàngcũng không thể đổ hết lên đầu người ta.

Nàngnghĩ thông suốt, liền cúi đầu mất nhuệ khí ngồi xổm xuống, lần nữa nhặt bọcquần áo mình làm rơi trên mặt đất lên, xoay đầu hướng bìa rừng bên ngoài mà đi.Bạc trắng còn đây, lừa tuy chạy mất, nhưng nàng còn có một đôi chân, dù sao đâycách kinh thành cũng cỡ bảy tám ngày, dựa vào đôi chân của nàng, luôn có thể đitới .

Ngườikia thấy Mai Tử mang bọc quần áo lên muốn đi, ngược lại lại kéo lấy nàng nói:"Ngươi khoan đi đã, ngươi phải nói rõ ràng."

Mai Tửrất từ từ liếc hắn một cái, không vui nói: "Nói rõ ràng cái gì? Nói rõràng lừa của ta bị ngươi dọa chạy mất sao?"

Ngườikia bị nàng nói ngẹn lời, từ từ nói: "Này, ta chưa bao giờ thiếu ngườikhác cái gì! Nếu ta làm lừa của ngươi bị kinh hách chạy mất thì ta đền chongươi một con khác là được!"

Mai Tử"Hừ" một tiếng: "Mới thì thế nào, dù sao cũng không phải là lừacủa ta, ta chỉ muốn lừa của ta thôi."

Lần nàyngười kia xụ mặt xuống, giọng điệu cũng không vui: "Trong rừng đen thùilùi như vậy, ta biết lừa của ngươi chạy đi đâu mà tìm!"

Mai Tửbất đắc dĩ nói: "Cho nên ta mới không cần ngươi đền nữa, tự ta đi bộ cũngđược, ngươi không cần đền ta." Vừa nói lại vừa muốn xoay người đi rangoài.

Ngườikia vội vàng kéo ống tay áo Mai Tử, hỏi: "Ta đã nói, ta chưa bao giờ thiếungười khác cái gì. Hôm nay mặc dù không thể giúp ngươi tìm lại lừa, nhưng nhữngthứ khác cũng có thể giúp ngươi một chút. Xem ra ngươi đang muốn đi đâu đó, cócần ta giúp ngươi cái gì không."

Mai Tửquay đầu, liền lấy ánh trăng quan sát thần sắc của hắn, thấy khuôn mặt hắn nonnớt thanh tú ngược lại đầy vẻ thành thực, liền thở dài nói: "Ta thấy ngươicũng không phải người xấu. Ngươi không phải người xấu, đương nhiên ta không thểkhông biết đạo lý mà bắt đền ngươi như vậy được. Bây giờ ta muốn lên kinh nghĩcách gặp hoàng thượng, ngươi không có cách nào giúp ta đâu."

Ngườikia nghe lời này, con ngươi thiếu chút rơi xuống đất, lại quan sát Mai Tử lầnnữa: "Gặp hoàng thượng? Ngươi?"

Mai Tửgật đầu nói: "Đúng vậy, ta muốn lên kinh gặp hoàng thượng."

Ngườikia vỗ vỗ trán, lắc đầu nói: "Ngươi gặp hoàng thượng làm gì?"

Mai Tửnghiêm túc giải thích: "Thật ra ta cũng không nhất định phải gặp hoàngthượng, ta chỉ muốn tìm Hoàng thượng đế hỏi về một người, hắn tên là Lỗ CảnhAn."

Mắtngười kia lại trợn lớn hơn vài phần, cà lăm hỏi: "Ngươi…ngươi tìm hắn làmcái gì? Ngươi là cái gì của hắn?"

Mai Tửtìm Lỗ Cảnh An dĩ nhiên là muốn hỏi tung tích nam nhân nhà mình, nhưng lời vừara đến miệng, chợt nhớ trang phục mình đang mặc, vẫn không nên nói trắng ra thìtốt hơn, thế là liền mơ hồ nói: "Ta không phải là gì của hắn cả, ta chỉ gặpqua hắn một lần. Hôm nay tìm hắn là muốn hỏi thăm một chuyện."

Ngườikia tiêu hóa lời của Mai Tử một phen, cuối cùng hiểu: "Ngươi tìm Lỗ CảnhAn để hỏi thăm chuyện gì đó, cho nên mới lên kinh để tìm Hoàng thượng, bởi vìngươi cảm thấy gặp Hoàng thượng là có thể tìm được Lỗ Cảnh An?"

Mai Tửgật đầu bổ sung: "Đúng vậy. Thật ra ta cũng không cần thiết phải tìm Hoàngthượng, nhưng chỉ cần đến kinh thành, chỗ đó chính là địa bàn của hoàng thượng,nên tìm Lỗ Cảnh An sẽ không khó. Ta biết Lỗ Cảnh An có quen biết với hoàngthượng."

Ngườikia suy nghĩ một phen, chợt cười, vỗ bắp đùi nói: "Ai u, ngươi cũng thậtlà đần, may mắn ngươi gặp được ta, nếu không lần này uổng công đi một chuyếnrồi!"

Mai Tửthấy hắn nói như thế, vội vàng hỏi: "Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi biết LỗCảnh An ở đâu?"

Ngườikia thần bí nói: "Mặc dù không quen biết lắm, nhưng đại khái là biết. Hắnlà đương kim cánh trái Đại tướng quân, bây giờ đang mang quân đóng ở Vân Châu,ngươi mạo hiểm chạy đến kinh thành, chắc chắn sẽ tốn công vô ích!"

Mai Tửnghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Bây giờ hắn không ở kinh thành? Nếu ngươibiết Lỗ Cảnh An, vậy ngươi có biết ——" Mai Tử nuốt nước miếng, khẩn trươnghỏi: "Ngươi biết người tên là Tiêu Kinh Sơn không?"

Ngườikia nhìn Mai Tử, gật đầu nói: "Đương nhiên biết, Tiêu Kinh Sơn cũng ở VânChâu."

Mai Tửnghe vậy kích động không chịu nổi, tiến lên nắm tay áo người kia, lớn tiếngnói: "Vân Châu ở đâu?"

Ngườikia cúi đầu cẩn thận nhìn tay áo bị Mai Tử nắm: "Này, Tiêu Kinh Sơn là gì củangươi, vì sao ngươi lại kích động như vậy?"

Mai Tửbiết mình luống cuống, vội vàng bỏ ống tay áo hắn ra, nhìn hắn áy náy cười nói:"Ngươi mau nói cho biết ta a, Vân Châu ở đâu?"

Ngườikia lúc này nhìn ánh mắt Mai Tử mà suy tư, nhưng hắn vẫn sờ cằm nói: "Vừahay ta muốn đi Vân Châu, nếu ngươi muốn đi, ta có thể dẫn ngươi đi theo đếnđó."

Mai Tửnghe vậy đương nhiên vui vẻ cực kỳ: "Thật là tốt quá, vậy ta cùng đi vớingươi! Lúc nào ngươi lên đường, bây giờ sao?"

Ngườikia không vui liếc Mai Tử một cái: "Bây giờ? Thôi đi, bị ngươi quấy nãygiờ, tung tích ta hoàn toàn bị bại lộ rồi, trước tiên ta tránh ở đây một chútđã rồi nói sau!"

Dù saobây giờ trời còn chưa sáng, Mai Tử dứt khoát cùng người kia ngồi dưới gốc câychờ trời sáng. Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, lúc này Mai Tửmới biết người này họ Triệu, cùng tuổi với Mai Tử.

Hắn nóirất rõ ràng: "Nhủ danh của ta là A Mang, ngươi cứ gọi ta như vậy làđược."

A Mangquả nhiên cùng tuổi với Mai Tử, hai người nói chuyện một hồi, lúc này mới pháthiện thế nhưng lại sinh cùng tháng nữa, thế là cảm thấy thân thiết hơn vàiphần.

A Manglà người rất có chủ kiến, đầu tiên là chán ghét phê bình quần áo Mai Tử mộtphen, sau đó lại phê bình Mai Tử dơ bẩn, nhìn lại lại ngu mà ngây ngô. Mai Tửxem xét quần áo trên người hắn, biết đó đều là vải tốt, thế là đối với sự phêbình của hắn chỉ nghe thôi chứ cũng không để ý.

Haingười vẫn ngồi ở đó chờ đến sáng, lúc này mới đứng dậy bắt đầu đi ra ngoài. Lúcđi qua trấn nhỏ tiếp theo, A Mang mua hai con ngựa, mình lấy con lớn còn choMai Tử một con lùn một chút . Con ngựa của Mai Tử mặc dù nhỏ thấp một chút,nhưng đối với Mai Tử mà nói vẫn rất cao, Mai Tử lên không được, chỉ có thể hìhục bò lên. A Mang ngứa mắt, liền đi lại đỡ nàng, vừa đỡ vừa chán ghét nói:"Ngươi thật là bẩn chết đi được!"

Đỡ MaiTử xong rồi, hắn còn móc ra cái khăn chùi chùi tay.

Mai Tửkhông để ý, con ngựa này có thể coi là ngoan thuận, ngồi ở phía trên cũng thấymới lạ. Mặc dù Mai Tử vẫn không nhịn được nhớ về con lừa nhỏ nhà mình, nhưng màxung quanh trống không, con lừa chắc là không tìm được rồi, cũng chỉ có thểmong nó được một người tốt bụng thu dưỡng. Còn nữa, nghĩ đến bây giờ cuối cùngcũng có tin tức xác thực của Tiêu Kinh Sơn, đến Vân Châu là có thể gặp hắn,trong lòng nàng càng thêm vui mừng hưng phấn .

Mai Tửtheo A Mang đi mấy ngày, phát hiện A Mang này thật là cổ quái, dọc đường đi hắnluôn tìm con đường nhỏ, hơn nữa ban ngày cũng chẳng tìm chỗ trọ, chỉ ở bênngoài dã túc, làm hại Mai Tử chỉ có thể tranh thủ thời gian đi qua trấn nhỏ màmua một cái chăn nhỏ để đắp.

Mai Tửoán trách, ai dè A Mang không vui trừng nàng một cái: "Dáng vẻ ngươi dơbẩn như vậy, vào thành ở trọ không sợ dọa người ta chạy mất à? Người khác còncho chúng ta là thổ phỉ đấy!"

Mai Tửrụt rụt cổ, nàng cảm thấy A Mang nói thật chẳng có đạo lý gì cả, bởi vì trướckia nàng cũng mang dáng vẻ này đi trọ cho tới bây giờ cũng chưa đem ai dọa chạymất. Nhưng Mai Tử cũng không dám phản bác, nàng nhận ra A Mang mặc dù hung dữ,nhưng lại là người tốt, một người tốt như vậy cố ý giấu giếm cái gì đó, nhấtđịnh hắn có lý do của mình.