Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 24: Chữa bệnh




Mai Tửmở đôi mắt to mọng nước không hiểu nói: "Vậy chàng muốn ta bồi thường thếnào?" Nàng suy nghĩ một chút nói: "Hay là ta đấm lưng cho chàng, cóđược không?"

Mai Tửchỉ có thể nghĩ tới đấm lưng thôi, mẹ nàng trước kia làm ruộng mệt mỏi, luônmuốn nàng đấm lưng bóp chân.

TiêuKinh Sơn thấy vậy, chỉ có thể gật gật đầu, cười nói: "Ừ, vậy thì đấm lưngcho ta."

Bàn tayMai Tử nhỏ nhắn trắng trẻo nắm lại bắt đầu giúp Tiêu Kinh Sơn đấm lưng. Ai dèTiêu Kinh Sơn cảm thấy giống như gãi ngứa, muốn nàng đấm mạnh hơn một chút. MaiTử dùng hết sức đấm a đấm. Tiêu Kinh Sơn vẫn như cũ không hề có cảm giác, ngượclại Mai Tử mệt mỏi thở hồng hộc, tay bắt đầu đau.

Nàngđáng thương xoa tay oán trách nói: "Xương chàng cứng quá."

TiêuKinh Sơn cười đem nàng ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ của nàng,yêu tiếc nói: "Vậy thì không đấm lưng nữa, được không?"

Mai Tửchỉ cảm thấy mũi hắn phả hơi nóng bên cổ mình, tê tê dại dại, chịu không đượcliền xụi lơ, trong lòng ngứa ngày, liền dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trướcngực rộng rãi tráng kiện của hắn, nhẹ nhàng nói: "Không đấm lưng, vậy làmcái gì đây?"

TiêuKinh Sơn cười: "Tiểu nương tử của ta nhất định muốn bồi thường sao?"Đang nói bàn tay của hắn bắt đầu lục lọi, cầm lấy phần nhô ra của nàng, nhẹnhàng xoa nắn.

Mai Tửnghe lời nói kia làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ, không khỏi thẹn thùng. Nàngcái gì cũng không nghĩ, còn không phải là làm theo lời của hắn sao. Thế mà luônbị hắn làm cho nàng cảm thấy như nàng đang có ý gì vậy! Lập tức nàng xấu hổ,vặn vẹo thân thể không cho hắn thăm dò vuốt ve.

TiêuKinh Sơn ôm nàng giống như ôm một con thỏ nhỏ. Không muốn nàng trốn tránh nhưngcũng không muốn miễn cưỡng nàng, cố ý dừng lại động tác, ôm lồng ngực, sắc mặtnghiêm trọng.

Mai Tửthấy vẻ mặt hắn không giống bình thường, sợ hãi giật mình, cũng không quấykhông né, cuống quít hỏi: "Chàng sao thế?"

TiêuKinh Sơn chau mày nói: "Ngực phát đau."

Mai Tửnghe vậy nóng nảy: "Làm sao vậy? Sao lại như vậy? Chàng không phải là biếtxem bệnh sao? Nhanh xem cho chính mình đi a."

TiêuKinh Sơn thấy nàng nóng lòng, vội vàng an ủi nói: "Kỳ thật không có gì,trước ngực ta có vết thương cũ, vốn không sao. Hôm nay làm việc nặng, có lẽđộng đến vết thương, thế là đau."

Mai Tửvốn đã yêu tiếc vết sẹo trước ngực hắn, giờ nghe nói vết thương bị động, đaulòng nước mắt rơi xuống, lầm bầm nói: "Làm thế nào đây? Làm thế nào, cócần thuốc không, hay là xuống núi gặp đại phu?"

TiêuKinh Sơn vốn muốn trêu chọc nàng, thấy nàng sợ hãi như thế, còn đau lòng thànhnhư vậy, cũng không đành lòng, có chút hối hận. Nhưng lời đã nói ra không thểthu lại, chỉ có thể tiếp tục nói dối: "Kỳ thật chỉ đau một chút thôi, bâygiờ đã không đau nữa, không sao rồi."

Mai Tửlại không tin, lắc đầu nói: "Chàng không phải muốn lừa ta chứ? Ban ngàychàng làm việc mệt nhọc cũng không có nhíu mày một cái. Vừa rồi đau đến nhănnhó thế kia, khẳng định rất khó chịu."

TiêuKinh Sơn không muốn tiểu nương tử nhà mình lo lắng, ôm nàng giải thích:"Thực sự không sao, vừa rồi chọc nàng thôi, là ta không tốt."

Mai Tửnửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Chàng nếu đau thật, không nên giấuta, nếu không ta khó chịu chết mất."

Lúc nàyTiêu Kinh Sơn thật sự dở khóc dở cười, chỉ có thể hận mình đùa quá đáng làm chotiểu nương tử ngây thơ thật sự lo lắng. Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Nếu nàng sợta khó chịu, vậy giúp ta chữa đi."

Mai Tửkhông rõ, kinh ngạc hỏi: "Ta làm sao chữa được!"

TiêuKinh Sơn buồn cười, nhưng như cũ nhịn được, làm ra vẻ nghiêm túc nói:"Nàng giúp ta hôn đi, nàng nếu không giúp ta hôn, ở đây liền đau, hôn lênthì không có gì nữa." Lời này là sự thật, nhìn dáng vẻ nàng mềm mại nonnớt, hắn hận không thể ăn nàng ngay. Nếu không ăn được ngực sẽ rất khó chịu.

Mai Tửnghe vậy đỏ mặt, cúi đầu nói: "Làm gì có kiểu chữa bệnh như vậy, ta khôngtin."

TiêuKinh Sơn thở dài: "Nàng lại không tin ta."

Mai Tửthấy hắn không vui, vội vã đáp ứng nói: "Ta giúp chàng hôn cũngđược."

TiêuKinh Sơn nghe vậy, khuôn mặt nghiêm nghị từ từ tản ra vẻ nhu hòa cười. Hắn nhìnkỹ khuôn mặt hồng hồng của Mai Tử dưới ánh trăng, nhẹ giọng nói: "Như vậyrất giỏi."

Mặc dùngoài miệng Mai Tử đồng ý, nhưng đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, khôngbiết phải bắt đầu thế nào. Con ngươi Tiêu Kinh Sơn tỏa nhiệt nhìn chằm chằmnàng, làm tim nàng đập nhanh vài phần. Tay chân nàng luống cuống một hồi, cuốicùng đỏ mặt cúi đầu xuống trước ngực hắn.

TiêuKinh Sơn mới tắm xong, trên ngực vẫn còn nước suối mát mẻ cùng mùi vị nam tínhriêng của hắn tỏa ra, làm Mai Tử càng thêm không biết làm sao. Tiêu Kinh Sơn sờlấy mái tóc hơi ướt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Không muốn hôn thì thôi, saunày làm cũng được." Hắn biết tiểu nương tử của mình xấu hổ, không thể ép,nếu không cũng không nhẫn tâm .

Mai Tửlại tin cái gì mà hôn rồi sẽ hết đau, mặc dù mắc cỡ, khuôn mặt giống như bị lửađốt vẫn như cũ lấy hết dũng khí cúi xuống, dùng cái miệng nhỏ của mình hôn lênvết sẹo kia.

Vết sẹotừ trên ngực kéo dài đi xuống, nàng bắt đầu hôn từ lồng ngực. Ban đầu chỉ thửchạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước liền rời khỏi, sau này hơi thở yên ổn lại,không sợ, rõ ràng có một cỗ ham muốn dâng lên.

Lồngngực nam nhân này cơ bắp cân đối, bắp thịt rắn chắc, vết sẹo kia thô tháo, lúcmôi nàng mềm mại chạm vào chỉ cảm thấy chỗ đó nóng rực. Nàng đưa đầu lưỡi raliếm, có vị ngọt của nước suối, còn có chút mặn mặn, không nhịn được ngẩng đầunhìn Tiêu Kinh Sơn. Chỉ thấy con ngươi Tiêu Kinh Sơn càng phát bỏng nhìn chằmchằm mình, hơi thở cũng trở nên gấp rút.

Nàngchợt không sợ, mím môi cười, cúi đầu tiếp tục. Nàng cũng bắt đầu tìm hiểu namnhân này, nhìn dáng vẻ này của hắn liền biết hắn vui vẻ, muốn nàng.

Mai Tửgiống như được khích lệ, lại lần nữa cúi xuống, đưa ra cái lưỡi thơm bắt đầuliếm làn da của hắn. Cảm thấy làn da dưới tay càng thêm lửa nóng, đồng thờilồng ngực hắn phập phồng càng lúc càng kịch liệt. Nàng chợt cảm thấy rất có cảmgiác thành công. Phải biết nam nhân này bình thường sét đánh cũng không động,luôn có thể nói ra những điều làm nàng e thẹn, hôm nay mới biết thì ra mìnhchỉ cần đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, hắn liền biến thành dáng vẻ này.

Nàngngẩng đầu nhìn hắn cười, đôi mắt ngây thơ mang theo nét mị hoặc hỏi:"Chàng vui vẻ như vậy?"

TiêuKinh Sơn đưa ra bàn tay vỗ về tóc nàng, thấp giọng nói: "Ừ, tiếp tục. . .. . ."

Mai Tửcó lòng tin, cũng rất mau nắm giữ bí quyết, lần nữa cúi đầu xuống, đưa đầu lưỡinhẹ nhàng liếm mút. Tiêu Kinh Sơn bị nàng hôn khó có thể kiềm chế, không nhịnđược khàn khàn nói: "Xuống chútnữa."

Mai Tửmềm mại "Ừ" mộttiếng, môi lưỡi đi xuống. Dùng môi mềm mại của nàng cùng cái lưỡi ướt át từngchút từng chút mơn trớn vết sẹo của hắn, làm ẩm ướt cả lồng ngực hắn, thỉnhthoảng còn ngẩng đầu nhìn: "Thế nào? Chàng cảm thấy thế nào?"

Kỳ thậtnàng hỏi lời này ý là, làm như vậy có còn đau không. Nhưng hiển nhiên Tiêu KinhSơn căn bản không đem chuyện đau hay không để ở trong lòng, vì vậy ám ách nói:"Rất tốt, xuống chút nữa." Vừa nói đưa bàn tay ra, mân mê cặp môi ẩmướt của nàng, dùng ngón tay cái cọ xát hai má mềm mại hồng hồng.

Mai Tửkhông thể làm gì khác hơn là lại cúi đầu, tiếp tục đi xuống, hôn hôn lấy vếtthương, nghĩ đến khi ấy hắn bị thương rất đau. Chỉ tiếc lúc đó nàng còn chưaquen biết hắn, không thể an ủi trợ giúp hắn. Nghĩ như thế, môi nàng hôn xuốngtăng thêm vài phần yêu tiếc, cẩn thận dịu dàng mơn trớn một đường đi xuống, mãicho đến chỗ sâu nhất, tận thắt lưng của hắn.

Conngươi tỏa nhiệt của hắn nhìn nàng chằm chằm, yết hầu chuyển động, thô ách hỏi:"Sao không hôn nữa?"

Mai Tửchớp mắt hỏi: "Còn muốn nữa à?"

TiêuKinh Sơn nhìn con ngươi ngập nước của nàng có vài phần khiếp đảm, không thể làmgì khác hơn nói: "Nếu không muốn thì thôi, lại đây." Vừa nói vừa vươntay muốn đem nàng kéo đến nằm trên ngực mình.

Ai dèMai Tử lại không chịu, nàng đau lòng Tiêu Kinh Sơn, cảm thấy mình nên dũng cảmmột chút, thế là run rẩy lấy tay cởi nút thắt trên quần hắn.

Tiêu KinhSơn nhìn chằm chằm tay Mai Tử. Mặc dù nàng sinh ở nông thôn, ngày thường lạicẩn thận. Một đôi tay khéo léo động lòng người, liền linh hoạt cởi dây lưng củahắn ra, sau đó thẹn thùng giúp hắn cởi quần.

Conngươi Tiêu Kinh Sơn bắt đầu trở nên sâu hơn, hô hấp càng bất ổn, trên cổ thậmchí bắt đầu đỏ lên, nhưng hắn vẫn khắc chế, nhìn chằm chằm tiểu nương tử củamình, xem nàng làm như thế nào "chữa bệnh" cho mình.

Lúc MaiTử giúp hắn cởi dây lưng ra đã cảm thấy phía dưới giống như có cái gì ngăn cản.Thật may là quần rộng nên dễ dàng cởi. Nhưng đến khi cởi quần ra, tiểu Kinh Sơnphía dưới giương cao to lớn cứ như vậy nảy lên xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng"A" một tiếng la lên, lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu KinhSơn. Lại phát hiện con ngươi đen láy của Tiêu Kinh Sơn đang khẩn cầu nhìn mình.Nàng chợt nhớ đến hôm đó mình sờ qua túp lều, lại nghĩ tới mỗi buổi tối thỉnhthoảng vùi dập mình mệt nhọc, lập tức tỉnh ngộ, má nhất thời đỏ như ánh hoànghôn, mắc cỡ buông tay đem quần để xuống, lập tức lùi lại.

Nàngkhông phải là không biết, chỉ là quên mất, lúc mới bỗng nhiên nhớ lại nam nhânvà nữ nhân khác nhau. Tiêu Kinh Sơn cùng nàng thân mật cũng là hắn chủ động,mình thế nào có thể tùy tiện động bậy!

TiêuKinh Sơn lại không thẹn thùng không đỏ mặt, nhìn chằm chằm nàng e lệ né tránhánh mắt hắn, hỏi: "Thế nào?"