Sángngày hôm sau lúc Mai Tử tỉnh lại, chỉ thấy ngoài trời âm u, không biết bây giờlà lúc nào rồi. Mai Tử cử động người muốn ngồi dậy, nhưng mà cả người chua xótđau đớn lợi hại, đặc biệt phía dưới, chỗ đó đau nhức giống như lúc chạy mấychục cây đường núi.
Nàngnhớ tới tối hôm qua, khuôn mặt liền hồng. Tối hôm qua cùng Tiêu Kinh Sơn lănlộn một phen, nàng khóc lóc cầu xin hắn, miệng hắn nói không cần sợ, nói ngaylập tức sẽ tốt hơn, nhưng mà động tác vẫn không hề ngừng. Mãi cho đến cuốicùng, lúc động tác của hắn trở nên nhanh chóng, làm cho thân thể nàng loạn run,giọng nói run rẩy cơ hồ phát không ra tiếng. Cuối cùng hắn rống lớn một tiếng,bắn một dòng nhiệt khí nóng bỏng vào chỗ sâu nhất trong người nàng rồi thở mạnhnằm úp sấp xuống.
Cáingười kia, vừa nặng lại vừa cao lớn, nàng thiếu chút nữa bị đè đến mức thởkhông ra hơi. Nhưng thời điểm đó nàng không còn hơi sức đâu mà nói chuyện, chỉlấy tay đẩy nhẹ để hắn dời xuống. Thật may là hắn còn tự giác, từ trên ngườinàng trượt xuống, nhưng mà vẫn dùng bàn tay to kia không ngừng ôm lấy hôngnàng.
Chuyệnsau đó Mai Tử cũng mơ hồ, chỉ nhớ mang máng là Tiêu Kinh Sơn lấy khăn lau ngườilau tóc giúp nàng, lau xong lại ôm nàng ngủ.
Trongmông lung, hắn lại để cái kia ép sát nàng, ôm thật chặt, hận không thể đem nàngtiến vào trong lòng. Nhưng lúc đó nàng không có chú ý tới, mệt mỏi đến mí mắtcũng mở không được.
Nàngnhìn bên cạnh, Tiêu Kinh Sơn đã sớm xuống giường rồi, không biết là đang làm gìở đâu. Vậy là chỉ còn nàng nằm ngủ ở trên giường. Trong lòng tự chỉ trích bảnthân một lần nữa rồi mới động tay động chân muốn xuống giường. Mở chăn ra mớiphát hiện trên người cái gì cũng không mặc, hơn nữa làn da trước ngực vốn mềmmại hôm nay có máu ứ đọng,hồng đến dọa người. Nhớ tới ngày hôm qua miệng người kia cắn mút nàng lúc cuồngloạn, tim nhảy lên mấy cái.
Đúnglúc này, Tiêu Kinh Sơn đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một cái khay. Bên tronglà thịt cùng vài cái bánh bột ngô, còn có chút ít rau dại. Tiêu Kinh Sơn thấyMai Tử muốn xuống giường, liền hỏi: "Sao không ngủ nhiều thêm mộtchút?"
Hắn nóichuyện rất tự tại, nhưng trải qua chuyện tối qua, Mai Tử nhìn thấy hắn liền xấuhổ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi? Bên ngoài trời âm uquá."
TiêuKinh Sơn đem cơm nước đặt lên trên bàn rồi mới nói: "Bây giờ đã là buổitrưa rồi, nàng cũng nên dậy ăn chút gì đi."
Nghethấy hắn nói bây giờ đã là buổi trưa, Mai Tử ngượng ngùng, áy náy nói:"Sao ta lại nằm ngủ không biết trời đất gì thế này, người khác biết chuyệnsẽ cười chết a, đã vậy còn để chàng làm cơm nữa."
TiêuKinh Sơn tiến đến ngồi ở đầu giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mai Tử:"Sợ cái gì, ai dám cười nàng nào? Nếu như cảm thấy mệt mỏi thì cứ ở trêngiường nằm nghỉ đi."
Mai Tửsuy nghĩ một chút thấy cả người thật sự đau nhức, cũng không kiên trì muốn ngồidậy nữa, gật gật đầu nằm xuống. Nghĩ đến trên người mình cái gì cũng không mặc,lại vội vã kéo kéo chăn lên che kín người.
Bàn tayTiêu Kinh Sơn ma sát tay nhỏ bé của nàng hỏi: "Đói sao, có muốn ăn cơm haykhông?"
Mai Tửkhông đói, chỉ là có chút khát. Tiêu Kinh Sơn nghe vậy, vội vã bưng đến chonàng chén trà ngon đã sớm được chuẩn bị. Mai Tử thấy hắn quan tâm, trong lòngcó vài phần ngọt ngào, nhận lấy chén trà từ từ uống.
Hắnnhìn nàng vươn tay đón lấy chén trà..., cánh tay thon thả lộ ra ngoài, ngay cảkhoảng mềm mại trước ngực cũng có thể thấy lờ mờ. Trên vùng da trắng mịn kia cómáu ứ đọng, hiển nhiên là do hắn lưu lại tối qua.
Nghĩđến tối hôm qua, cổ họng Tiêu Kinh Sơn thắt chặt. Hắn khắc chế mình nhìn đi chỗkhác, nhưng con ngươi lại sâu thêm vài phần.
Mai Tửuống hết nước, nhìn cổ họng Tiêu Kinh Sơn chuyển động lên xuống, cho là hắncũng khát: "A, ta uống xong rồi, chàng cũng đi rót một ly uống đi."Nàng thấy tự trách vô cùng, không ngờ nam nhân của mình cũng khát, muốn uốngtrà.
TiêuKinh Sơn lắc lắc đầu, hắn có chút khát, nhưng mà uống nước không giải khátđược.
Ai dèMai Tử không có suy nghĩ sâu xa như vậy, cầm lấy cái ly trong tay đưa cho TiêuKinh Sơn, vô cùng áy náy nói: "Hôm nay ta ngủ quá mức rồi, để chàng cựckhổ."
TiêuKinh Sơn cầm lấy ly trà, mắt lại không cẩn thận nhìn vào khoảng ngực mềm mạicủa Mai Tử lần nữa. Lần này bởi vì động tác đưa cái ly ra mà nàng làm rơi chănxuống, hai khỏa đào nhỏ đã toát ra đỉnh hồng.
TiêuKinh Sơn thở mạnh, do dự một chút, lập tức nhận lấy ly trà bỏ qua một bên,chính mình cũng cởi giầy trèo lên giường.
Mai Tửthấy Tiêu Kinh Sơn lên giường, nhất thời cảm thấy bất an, ngơ ngác nhìn hắn.Đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn rơi xuống trước ngực mình liền cúi đầunhìn. Lúc này nàng mới phát hiện chăn đã bị trượt xuống hết liền cuống quít kéolên, hai tay ôm lấy chăn vây quanh thân mình.
TiêuKinh Sơn ngồi ở mép giường nhìn dáng vẻ bối rối của tiểu nương tử, cười nhẹ mộttiếng.
Mai Tửthấy hắn cười, trong lòng có chút giận, vểnh miệng lên hỏi: "Cười cái gìvậy?"
Conngươi của Tiêu Kinh Sơn giống như có ngọn lửa nhỏ: "Giữa ngày hè, lại làbuổi trưa, đắp chăn kín như vậy cẩn thận rôm lên bây giờ."
Mai Tửtuy nóng nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của người này, nàng không thể không biếtxấu hổ mà bỏ chăn xuống, chỉ có thể ôm lấy. Chỉ là ánh mắt của hắn thực sự quánóng bỏng, hại má của nàng càng lúc càng nóng, đến cuối cùng nàng không dámnhìn hắn nữa, cúi đầu nhìn chiếu giường ở bên cạnh.
TiêuKinh Sơn nhìn chằm chằm hai má đỏ hồng của nàng, thấp giọng hỏi: "Bây giờthực sự không đói?"
Mai Tửlắc lắc đầu: "Không có khẩu vị, không muốn ăn."
TiêuKinh Sơn cởi áo, chỉ mặc cái quần nằm xuống, hai tay làm gối thả phía sau đầu:"Ta có chút mệt, đang muốn ngủ trưa, nàng cùng ta ngủ một lát đi."
Tronglòng Mai Tử thẹn thùng, nghĩ thầm thường ngày hắn đâu cần ngủ trưa. Hôm naythấy nàng nằm trên giường liền lấy ngủ trưa làm cớ mà thôi. Nàng nghĩ đếnchuyện ngủ cùng người này, tim liền đập lợi hại, tránh né cầm lấy quần áo mặcvào. Nàng muốn xuống giường!
TiêuKinh Sơn dật quần áo trong tay nàng ném tới cái rương ở đầu xa, sau đó lôi kéonàng nằm xuống trước ngực mình.
Mai Tửkhông đề phòng liền té nằm ở trên ngực hắn. Khuôn mặt nhỏ còn vừa đúng chạmphải vết sẹo hung ác kia, kinh hãi trừng đôi mắt lấp lánh nước không dám độngbậy. Lồng ngực kia tỏa ra nhiệt năng làm bỏng hai tay nàng, nàng không biết nênđặt tay chỗ nào cho tốt.
TiêuKinh Sơn đột nhiên cười, bàn tay giữ lấy mông nàng, để ngực nàng vừa đúng chạmvào ngực mình, lại nắm tay nàng vịn hông mình.
Mai Tửnằm cứng đờ trên người hắn, cảm thụ lồng ngực hắn bởi vì cười mà rung lên. Chănđã sớm bị kéo đến đâu không biết. Lồng ngực cứng rắn phập phồng, làm bộ ngựcmềm mại như có như không đụng phải kia cứng ngắc, chọc cho nàng ngứa ngáy, hậnkhông thể nằm xuống.
Đôi mắthưng phấn của Tiêu Kinh Sơn nhìn nàng khẩn trương muốn tránh lại không tránhđược, đem nàng ôm chặt lấy, bên tai nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua ta đều đãchạm qua hết rồi, hôm nay sao vẫn còn thẹn thùng?"
Mai Tửnghe lời này, cảm thấy hắn đang trêu ghẹo mình, mắc cỡ má hồng giống như đánhphấn, tay nhỏ bé thẹn thùng đấm lồng ngực hắn: "Không được nói lungtung!"
Bàn tayto của Tiêu Kinh Sơn liền vững vàng nắm hai tay nàng, không để nàng nháo lên,tiểu Mai Tử bất bình vùng vẫy: "Để ta xuống để ta xuống."
Conngươi Tiêu Kinh Sơn chợt u ám, một tay đem nàng ôm lấy, thấp giọng cảnh cáonàng: "Đừng động, động nữa ta liền nhịn không được."
Mai Tửlập tức sửng sốt, nàng dừng động tác lại ngay. Tối qua nửa đêm ức hiếp nàng,cái kia lại bắt đầu cứng rắn đứng lên. Nghĩ đến tối hôm qua bị hành hạ, nàngluống cuống, thân thể không dám động, nước lấp lánh quanh con ngươi đáng thươngnhìn Tiêu Kinh Sơn.
TiêuKinh Sơn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, ôn tồn ở bên tai nàng nói: "Đừngsợ, ngày hôm qua làm nàng vất vả rồi, hôm nay sẽ không ."
Mai Tửnghe lời này, hiểu ý của hắn, trong tâm lại cảm động hắn quan tâm mình, liềnkhéo léo gật đầu một chút, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không động đậy."
TiêuKinh Sơn rất hài lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Ta chỉ muốn ôm nàngchút thôi."
Thanhâm của hắn trầm thấp dịu dàng ôn nhu làm cho tâm Mai Tử như muốn chảy nước,nàng mím môi cười, cúi đầu nhìn tay hắn.
TiêuKinh Sơn ôm lấy cả người Mai Tử, bàn tay sờ sờ hai trái đào nhỏ của nàng, làmcho Mai Tử vừa xấu hổ lại vừa sợ. Lúc này hắn mới bỏ ra, nhưng mà giọng nóimang theo ý vị sâu xa: "Sau này phải ăn nhiều một chút, biết không?"
Mai Tửkhông hiểu ý hắn, mê mang hỏi: "Vì sao?"
Ánh mắtTiêu Kinh Sơn dời xuống, dừng lại trên hai trái đào nhỏ bị Mai Tử dùng chăn chechắn: "Nàng còn nhỏ, thân thể còn đang phát triển."
Mai Tửnhìn ánh mắt hắn, liền nhớ đến tư thái kiều mỹ của muội muội Chu Đào nhà mình,còn có bộ ngực nảy nở kia, nhất thời có chút buồn, nhỏ giọng oán giận:"Thì ra là chàng chê ta."
Mai Tửtừ nhỏ ăn ít làm nhiều, so với nữ tử cùng tuổi thân thể có chút gầy yếu.
TiêuKinh Sơn thấy Mai Tử không vui, bàn tay thô lệ cẩn thận nâng gương mặt đang rũxuống kia: "Mai Tử, ta không có ý đó, chỉ là nếu nàng đã là nương tử củata, ta đương nhiên phải chăm sóc nàng cho đầy đặn một chút."
Ngóntay hắn nhẹ nhàng cọ lấy hai má mềm mại ấm áp của Mai Tử, làm Mai Tử cảm thấyrất thoải mái.
Mai Tửcắn môi gật gật đầu, hồi lâu cuối cùng nở nụ cười, nhu thuận nói: "Đượcrồi, ta biết rõ rồi."
TiêuKinh Sơn thấy Mai Tử cuối cùng cũng cười, lúc này mới yên tâm. Thế là thuậntheo mồi lửa đang cháy, ôm lấy Mai Tử một phen, lại dùng vết sẹo trong lồngngực mình cố ý cọ cọ ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng muốn né tránh. Nhưngtiểu Mai Tử đâu có chỗ nào để tránh, cuối cùng cả người run run mặt nhỏ đỏ hồng,thậm chí kêu lên một tiếng yêu kiều.
TiêuKinh Sơn nhìn thân thể mềm mại của Mai Tử bám vào người mình thở dốc, vật cứngrắn phía dưới liền rầm rĩ đứng nên. Nhưng hắn xót tiểu nương tử đêm qua bị vùidập một phen, đoán chừng phía dưới bây giờ thật sự không có biện pháp nào chịuđựng hắn. Không có chọn lựa, chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, tránh dọa sợ nàng.Trong tâm hắn muốn để nàng sờ sờ cái kia của mình, lại lo nàng chưa từng thấyqua, nhìn thấy sẽ sợ hãi, chỉ có thể để sau này từ từ thích ứng.
Ai dètiểu Mai Tử mềm mại nằm nằm sấp trên ngực Tiêu Kinh Sơn lòng hiếu kì lại vôcùng nặng. Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé ra chạm nhẹ vết sẹo kia. Thế là Tiêu KinhSơn liền nắm lấy tay của nàng để nàng xuôi theo vết sẹo từ trên sờ xuống dưới.
Đạo vếtsẹo kia thô tháo tháo, Mai Tử đau lòng hỏi:"Khi ấy nhất định là rất đau?."
TiêuKinh Sơn nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt ảm đạm, lập tức lắc lắc đầu nói:"Không sao, cũng đã là chuyện quá khứ." Vừa nói vừa kéo tay nhỏ békia xuống.