Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát - Chương 22




Chap này có H nhẹ ai bị dị ứng mời ra ngoài..cảnh cáo rồi đừng lao đầu vào đọc ^^



Mà tớ viết H dở lắm ^^ bữa lướt thấy bé 2k4 viết...kinh nghiệm dày dặng quá ^^



Có chỗ nào không được mọi người bỏ qua nhé ^^ tại trước giờ tớ toàn đam mỹ không à ^^



------------------------



Vầng và ngày du lịch Hawail cũng đến..tôi và Thiên Di rời nhà từ rất sớm..âm thầm lặng lẽ ra sân bay..hí ha hí hửng...nếu không lầm thì bây giờ là 4h:20" mặt trời vẫn còn đang ngủ -.-



Do đêm qua con tim tôi nó rộn ràng quá đâm ra cả đêm không ngủ được.vừa lên máy bay phát tôi vào giấc luôn..do là máy bay riêng nên tôi chả kiêng kị cái gì cả..lăn ra ngủ..như kiểu thế giới là này của bố mày vậy ^^



-""em có biết em chỉ cần nhắm mắt thôi cũng đủ để cho vạn người chết đuối rồi không?""



-""Anh cứ nói quá..""



-""Em không tin?""



-""Không..""



Thế là hai người vật nhau ra giường.



-""anh làm gì thế???""



-""Ăn em..anh đói rồi""



Nhật Thiên hạ thấp mặt xuống





-""TÚ ANH..TÚ ANH!!!""



Tôi giật mình ngồi phắt dậy...thề là bây giờ tôi muốn một trưởng cho con Thiên Di nó dính tường -.- phá hoại giấc mơ..



-""Gì vậy...""



Tôi cau mày.



-""Thôi quên rồi...tớ tính hỏi gì lại quên rồi..thôi ngủ tiếp đi""



Dứt câu rồi lượn



Ặc -.- cái con dở này...



-""Yahhh...""



Tôi bất lực thét lên...bực bội gục xuống giường...không gian yên tĩnh..tôi nghe tiếng vòi nước..một lúc rồi tắt..thầm nghĩ chắc nhân viên phục vụ..tôi mặc kệ ngủ tiếp..bây giờ mới có 7h sáng còn hai tiếng nữa mới đến nơi.ngủ thêm một tiếng chả sao..



Rồi tôi lại nghe tiếng khóa cửa...chắc là nhân viên ra ngoài..tôi bỏ ngoài tai..vùi mặt vào chăn...



À khoan nãy giờ tôi mới phát hiện..quần áo tôi đâu -.- nếu không lầm thì lúc lên máy bay tôi vẫn mặc quần áo..và lúc ngủ vẫn chưa cởi ra..thoáng chốc tôi nghĩ ngay đến Thiên Di..chắc nó thấy tôi mặc vậy sẽ khó ngủ nên thay hộ..mà con này hôm nay buồn cười..sao lại để mặc mỗi bikini thế này..



Vội ngồi dậy...vất chăn ra...nhanh chóng xuống giường..thì một lực mạnh ôm lấy eo tôi kéo chở lại..lưng tôi dựa vào lồng ngực người đó..tôi phát hiện..người đó cũng không mặc gì -.-



Ặc phi công này thật là hỗn láo...




Tôi vùng vẫy...trời ạ ôm chặt cứng..lại còn không có thế để quay người lại xem là ai...



-""Yahhh...thả ra...""



Tôi thét lên...



Hơi ấm từ họ phả vào cổ tôi...



-""Ngoan nào""



Trời má...tự nhiên lông tơ toàn thân tôi dựng ngược hết lên..tim đập phải nói là muốn bắn ra ngoài luôn vậy.



-""Nhật...Nhật Thiên...sao...""



Đúng vậy ý tôi là sao anh ấy lại ở đây..lúc tôi lên máy bay chắc gì anh ấy đã dậy...tôi thoáng giật mình..



-""Sao nào.??""




Bây giờ thì Nhật Thiên thả lỏng tay xoay người tôi quay lại..bốn mắt nhìn nhau...mặt tôi bất giác đỏ bừng..



-""Sao..sao anh lại....""



-""Điều đó em không cần biết...em dám dấu tôi??""



-""Em...đâu..có""




-""Hm..chẳng phải tôi nói rồi sao?dù em có trốn ở đâu đi nữa tôi cũng sẽ tìm được em...chi bằng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi đi!""



-"".....""



Tôi cứng mồm...chẳng phải đang bơ phẹc tôi sao @@



-""Tiểu nhau đầu! Em thoát được tôi??""



Nhật Thiên hạ sát miệng vào tai tôi..hơi ấm làm toàn thân tôi đang lạnh bỗng nóng bừng..



-""Em...em phải dậy rồi...""



Chả hiểu sao sau khi nghe song câu đó toàn thân tôi run lẩy bẩy...



Hồi còn đi học..dứt câu đó Nhật Thiên dở trò xàm sở..trên xe thì ngoạm vào cổ..học bồi dưỡng thì chuyền nước bằng miệng..

Giờ không biết Nhật Thiên sẽ làm gì nữa...thoi tìm cách lượn rồi tính..



Nhanh chóng vội vã xuống giường..ấy thế mà lại bị lôi đầu lại...còn chưa kịp phản ứng...



Bờ môi kia áp vào bờ môi của tôi...nhanh gấp quá làm tôi còn chưa kịp thở >