-------
Không lâu sau đó Bà Uyển Như tự tử vì mắc bệnh trầm cảm..Lâm Khải cũng bỏ đi biệt tích..
-------
Tại đám tang bà Uyển Như..Tú Anh ngồi ủ rũ trước linh cữa của bà...quá khứ chợt hiện về rõ trong tâm trí cô..trước đây bà Uyển Như hết lòng cưng nựng cô..Tú Anh mà bị chầy một tí thịt là tá hỏa lo sốt cả đêm.chỉ cần cô thích là bà làm tất cả để có cho bằng được.không một lần lớn tiếng.mặc dù cô học hành yếu đến mấy bà cũng an ủi rồi xem như không có chuyện gì sảy ra.rồi còn dẫn cô đi chơi cho thư giãn đầu óc.
Tú Anh là một người rất chi là mít ướt..hở tí là nước mắt nước mũi cứ tuôn ra..cho nên cô khóc.. (mà lại khóc trong lúc này trông có vẻ giả tạo hỉ -.-)
Suốt mười mấy năm nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa..tất cả chỉ vì thứ tài sản khủng do Lâm Khang để lại cho Tú Anh...Woazzz tính xa săm..thâm quá >
Thờ ơ tôi luôn..hồi còn ở nhà anh ấy..thậm trí còn không thèm liếc tôi một cái..
Phải rồi..tôi đã từng có chồng.mà thề với mấy người là..suốt nửa năm ở Từ Gia..Hiểu Lâm không thèm đụng vào người tôi..có hôm anh ta còn dẫn bồ về vô tư vui vẻ trên giường của tôi và hắn.trước mặt tôi.tên biếи ŧɦái đó còn không cho tôi đi..bắt tôi ngồi đó xem hai người ân ái -.-
--------
Trong một căn phòng rộng..một khoảng sáng do đèn máy tính mập mòe trong góc.
Mọi cử chỉ.hành động của Tú Anh đều lọt vào hết.có một con người cao to chắp hai tay đưa lên miệng nhìn chăm chú vào màn hình..lâu lâu lại cười..mà 0"001s lại trở lại trạng thái lạnh lùng boy -.-
(Tớ: bày đặc bơ người ta..ỳzzz..lắp camera từ trong phòng ra phòng khách xuống bếp rồi ra sân -.- NT: người ta cũng biết nhớ chứ bộ >
-----------