Tiểu Nguyệt Nha

Chương 75: Trần Dạng, khóe môi cậu có vết son kìa




Mặc dù Nhạc Nha không phải là trọng tâm của buổi phỏng vấn, nhưng

phóng viên vẫn ghi chép tin tức này vào trong phần quan trọng rồi rời đi.

Dù sao nếu cô đã có hôn phu thì người đó nhất định phải là thanh niên

tài tuấn, gia thế cũng phải tương đương, mà tin này vẫn chưa được công

bố ra ngoài nữa.

Trong phòng vẫn còn những người khác, sau khi phóng viên rời đi,

Nhạc Dịch Kiện mới hạ giọng hỏi: “Cái gì mà là vị hôn phu?”

Tại sao trước giờ ông chưa từng nghe qua.

Trần Dạng đính hôn với Nhạc Nha lúc nào, sao ông lại không biết?

Nhạc Dịch Kiện đột nhiên cảm thấy mình y như mấy ông cha bà mẹ

trong phim truyền hình vậy, con gái đều tự mình quyết định chuyện

chung thân, ông chỉ có thể mơ hồ chấp nhận thôi.

Nhạc Nha nhỏ giọng: “Dù sao sau này cũng thành thôi mà.”

Nhạc Dịch Kiện: “...Nhưng mà vậy cũng là sau này.”

Ông càng nghĩ càng thấy kỳ quái, không thể nào là ý của con gái mình

được, nhất định là do Trần Dạng xúi giục cô.

Nhạc Nha không dám kích động ông, gật đầu đồng ý theo lời ông: “Dạ

dạ.”

Tiệc tối sắp bắt đầu, Nhạc Dịch Kiện cũng không đứng lâu ở chỗ này,

cùng cô đi vào thảm đỏ rồi tiến vào đại sảnh.

Mỗi người đều có chỗ ngồi riêng của mình.

Sau khi Nhạc Nha ngồi xuống liền nhìn ngó xung quanh, Trần Dạng

ngồi ở bàn bên cạnh cô, kế bên là Lương Thiên và Triệu Minh Nhật.

Thấy anh nhìn mình, cô mỉm cười.

Bên tai có tiếng ho khan vang lên.

Nhạc Nha vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chột dạ cười cười với Nhạc Dịch

Kiện.

Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, tiệc tối chính

thức bắt đầu, nữ MC xinh đẹp đứng trên bục sân khấu dẫn chương trình.

Chỉ đơn giản là một chút lời cảm ơn khách sáo đến mọi người, tiệc tối

từ thiện không có mục đích gì khác ngoài quyên tiền, tiếp theo đó là buổi

đấu giá nhỏ.

Mỗi người đều mua gì đó, giá trị cao thấp vô cùng phong phú.

Có người đấu giá một bộ tranh thư pháp, có người đấu giá trang sức, đủ

mọi thể loại, những người ở dưới sân khấu ai ai cũng bỏ tiền ra.

Nhạc Dịch Kiện cũng chọn một bức chữ.

Vật phẩm đấu giá cuối cùng là một bộ trang sức, Nhạc Nha vừa nhìn đã

sáng mắt, nói với Nhạc Dịch Kiện: “Bộ trang sức này đẹp ghê.”

Nhạc Dịch Kiện gật đầu: “Đúng vậy.”

Những ai làm trong ngành châu báu hầu như đều có thể nhận ra bộ

trang sức này, những người thích sưu tầm cũng sẽ không bỏ lở cơ hội,

mấy năm trước đã được một người nước ngoài mua, nhưng không ngờ là

bây giờ lại quay về đây.

Nhạc Dịch Kiện hỏi: “Con thích à?”

Nhạc Nha lắc đầu.

Nhạc Dịch Kiện thấy cô thật sự không muốn có cũng tùy ý giơ bảng hai

lần rồi không ra giá nữa.

Nhạc Nha nhìn chằm chằm mọi người ra giá đang dần tăng cao, phần

lớn đều là những ông chủ giàu có, mấy cô bạn gái ở bên cạnh mở to mắt

đầy mong chờ.

Thật ra người ta đấu giá không tập trung nhiều vào bộ trang sức mà sẽ

chú ý tới câu chuyện đằng sau nó hơn, nếu thú vị và được lưu truyền ra

ngoài thì giá sẽ rất cao, từ xưa đến nay lúc nào cũng vậy.

Giá hiện tại đã được nâng lên mười hai triệu, người dẫn dắt chương

trình sắp gõ ba lần búa quyết định cuối cùng.

Nhạc Nha nhìn thoáng qua người ra giá, là một gã đàn ông cao gầy,

đang nói chuyện với bạn gái ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng lỗ mãng.

Đúng lúc này, người dẫn dắt chương trình kinh ngạc thốt lên: “Hai

mươi triệu! Trần tiên sinh ở bàn số ba ra giá hai mươi triệu! Còn ai ra giá

nữa không ạ...”

Tầm mắt của mọi người đều chuyển hướng đến người vừa được nhắc

tới.

Nhạc Nha ngỡ ngàng, nhìn theo mọi người, phát hiện ở bên kia chỉ có

mỗi Trần Dạng là họ Trần.

Trần Dạng đúng lúc quay sang đây, hai người nhìn nhau, anh nhếch

môi, vì khoảng cách khá xa nên không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.

Nhạc Nha mấp máy môi.

Nhạc Dịch Kiện ở bên cạnh nói: “Tiểu tử kia cũng giàu quá nhỉ.”

Nhạc Nha nghe thấy thật vui tai, tốt bụng an ủi ông: “Ba, ba cũng giàu

mà.”

Nhạc Dịch Kiện chua xót: “Trong lòng con thật sự nghĩ vậy à? Nhất định

mấy người trẻ tuổi các con toàn nghĩ ôi, anh ấy đẹp trai quá, anh ấy giỏi

quá...”

Nhạc Nha không ngờ ông lại có loại suy nghĩ này, thiếu chút nữa cười

thành tiếng, mắt cũng không chớp, thì thầm: “Ba nghĩ đúng rồi đó.”

Nhạc Dịch Kiện: “...”

Cuối cùng bộ trang sức này cũng thuộc về Trần Dạng, chẳng có ai có tố

chất thần kinh như anh, một phát nâng đến tám triệu.

Thật ra bọn họ không hề thiếu tiền, chỉ là không muốn lãng phí như vậy

thôi, số tiền này để dành mua thứ khác còn tốt hơn.

Có không ít người trong lòng đắn đo, thì ra làm game cũng kiếm được

nhiều tiền như vậy.

Buổi đấu giá kết thúc là đến tiệc tối.

Nhạc Dịch Kiện nói chuyện cùng với đối tác của mình, Nhạc Nha dứt

khoát tự mình đi dạo xung quanh, nhìn ngó thử bên bàn dài có món gì

ngon hay không.

Đồ ăn trên bàn phần lớn đều là bánh ngọt, hoa quả và cả rượu nữa.

Ở bên cạnh có một ly rượu rất đẹp mắt, ánh mắt Nhạc Nha rơi lên đó,

tò mò không biết đây là rượu gì.

Trong lúc cô đang nhìn thử thì bên tai có giọng nữ ôn hòa vang lên: “Ly

rượu này không biết do ai bỏ đây, tốt nhất cô đừng uống nó.”

Cô ấy nghiêng đầu nhìn qua, đối phương thật xinh đẹp, ánh mắt lại rất

đứng đắn, thậm chí lúc cười lên còn hơi hơi đáng yêu.

Nhạc Nha hỏi: “Vì sao lại không được uống?”

“Bởi vì có thể đã bị bỏ gì đó vào trong rồi.” Lâm Thiên Lộ đáp: “Không

thể đảm bảo nó chỉ là rượu được.”

Cô ấy từng bắt gặp mấy trò hề này nhiều lần, thậm chí chính bản thân

mình còn xém chút nữa là bị trúng bẫy, cho nên mỗi khi tham dự mấy tiệc

tối kiểu này, cô ấy đều rất cẩn thận.

Vốn cô ấy không định lên tiếng, nhưng thấy cô nhìn chằm chằm nên

nhịn không được nhắc nhở trước một câu, không ngờ vừa quay sang nhìn

đã cảm thấy động lòng đôi chút.

Nhạc Nha mỉm cười: “Cảm ơn cô.”

Tuy không thể có vấn đề gì, nhưng cô ấy có thiện chí cảnh báo trước

cho cô thế này thật sự rất tốt.

Hai người ở bên bàn dài nói chuyện với nhau.

Nhạc Nha không thích uống rượu, cũng không biết nên uống gì, cuối

cùng chỉ cầm một ly nước nóng rồi nhấp mấy ngụm.

Vừa thả ly xuống, cô chợt nhìn thấy bóng dáng của Trần Dạng.

Anh hình như đã xảy ra chuyện, đi thẳng đến phòng nghỉ, sắc mặc âm u,

Lương Thiên ở đằng sau nói gì đó.

Nhạc Nha nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi qua.

Dù sao ở tiệc tối cũng không thể gặp nhau để nói chuyện, cô muốn

thám thính thử xem anh có nghe thấy mấy lời cô nói lúc phỏng vấn hay

không.

Tai Nhạc Nha ửng hồng.

Lâm Thiên Lộ thấy cô dõi theo bóng lưng cách đó không xa, nhỏ giọng

nói: “Không phải cô nhìn trúng người đàn ông kia chứ, vậy thì cô không

có cơ hội đâu.”

Cô ấy cho rằng Nhạc Nha cũng là diễn viên mới vào nghề.

Nhạc Nha quay đầu nhìn cô ấy, “Tại sao?”

“Tôi có mấy người bạn cũng có suy nghĩ giống cô vậy, nhưng không ai

dám tiến tới gần anh ấy.” Lâm Thiên Lộ nói khẽ, “Hơn nữa nghe nói anh

ấy có hôn thê rồi, cho nên cô không còn cơ hội nào đâu.”

Tuy vậy vẫn có không ít người mơ tưởng muốn chen chân vào giữa anh

và vị hôn thê của mình.

Nhạc Nha như đang suy tính gật đầu.

Trần Dạng được đón chào cũng rất bình thường, chỉ có một số người ở

đây mới có thể so sánh được với anh, anh điển trai, sở hữu cả một công

ty, có thể thấy rõ tiềm lực ẩn sâu trong đó.

Nhạc Nha mỉm cười, “Tôi biết rồi.”

Lâm Thiên Lộ cho là cô đã từ bỏ, không ngờ chỉ một giây sau đã thấy cô

đi về hướng phòng nghỉ bên kia.

Phòng nghỉ chỉ có những người đặc biệt mới có thể vào được.

Lâm Thiên Lộ lo lắng theo sau, khuyên can cô: “Cô đừng có làm liều, lỡ

đâu bị đánh thì sao?”

Nhạc Nha kinh ngạc hỏi lại: “Còn bị đánh nữa à?”

Lâm Thiên Lộ nói: “Tôi nói mò thôi, nhưng lỡ thật thì sao?”

Nhạc Nha có chút dở khóc dở cười.

Lâm Thiên Lộ tiếp tục bổ sung: “Cô nhìn dáng vẻ anh ta hung dữ như

vậy, có khi sẽ lớn giọng mắng chửi cô, dạng người thế này lúc nào cũng

xem thường những diễn viên nhỏ bé như chúng ta vậy.”

Nhạc Nha nhớ đến vẻ mặt của Trần Dạng, đúng là hơi hung dữ thật.

Chắc vì lí do anh thường xuyên tức giận cau có, cho nên ngày xưa đám

học sinh ở Nhất Trung cũng không dám bắt chuyện với anh.

Nhạc Nha vỗ nhẹ tay của Lâm Thiên Lộ, “Không sao đâu.”

Cô gõ cửa.

Thấy không có động tĩnh, cô lại lên tiếng: “Trần Dạng? Trần tổng?”

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Nhạc Nha bị giật mình, chưa kịp phản ứng

thì đã bị kéo vào trong, lúc cô quay đầu lại còn nhìn thấy ánh mắt hoảng

sợ của Lâm Thiên Lộ.

*

Trong phòng nghỉ có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Trần Dạng chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, hai nút áo ở trên cùng không

được cài lại, lộ ra phần xương quai xanh và lồng ngực rắn chắn.

Anh hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Nhạc Nha nhanh chóng dời ánh mắt, nói: “Em thấy anh vào đây nên qua

xem thử, áo của anh sao vậy?”

Trần Dạng nói: “Không cẩn thận bị dính rượu.”

Thật ra là có một người phụ nữ muốn tiếp cận anh nên làm bộ đổ rượu,

anh liếc mắt sang cũng có thể nhận ra trò hề vụng về này, trực tiếp gọi

Lương Thiên chuẩn bị bộ đồ khác giúp anh.

Nhạc Nha ngồi trên ghế salon, chạm vào âu phục, quả nhiên ngửi thấy

mùi rượu nồng nặc, ở mặt trước của áo còn ươn ướt.

“Sao anh bất cẩn vậy.”

Trần Dạng không có ý định giải thích.

Nhạc Nha trong mắt anh thật sự rất đẹp, bộ lễ phục này là tự tay anh

chọn lựa, nghĩ đến lúc cô khoác lên mình, dù không tận mắt chứng kiến

cũng đã có thể tưởng tượng ra cô quyến rũ động lòng người thế nào.

Trần Dạng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, “Em thật đẹp.”

Tai Nhạc Nha giật giật, “Cảm ơn anh đã khen.”

Trần Dạng thấp giọng nở nụ cười.

Có thể cô không biết, mỗi khi tai cô đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh ánh nước

thế này chính là thời điểm mà cô mê người nhất.

Nhạc Nha ngồi đối diện anh, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Hồi nãy

lúc em đến đây, có người nói anh rất hung dữ, sẽ mắng chửi em, còn đánh

cả em nữa.”

Trần Dạng: “...”

Anh không hiểu nổi mấy câu này được kết luận từ đâu ra.

Trần Dạng nói: “Anh không bạo lực gia đình.”

Nhạc Nha ngẩn người, lập tức bắt bẻ: “Bạo lực gia đình? Anh nghĩ hay

quá ha.”

Trần Dạng nhíu mày, không nói gì nữa, chậm rãi cài nút lại, ngón tay

thon dài nhẹ nhàng lướt qua, vô cùng gợi cảm.

Cài lại nút áo đầu tiên, không hiểu sao lại có cảm giác anh cấm dục thế

nào đó.

Nhạc Nha dõi theo anh mà không thể nào dời mắt nổi.

“Nhạc Nha.”

Bị gọi tên bất thình lình, Nhạc Nha bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Trần Dạng cầm một đầu cà vạt, rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Giúp

anh thắt cà vạt được không?”

Nhạc Nha ấp úng: “Em... em không biết thắt.”

Trần Dạng mỉm cười: “Không sao.”

Nhạc Nha xoắn xuýt hết mấy giây mới chậm chạp đi qua, vẫn không

quên dặn trước: “Nếu em thắt không đẹp thì anh cũng đừng có mà trách

em đó.”

Trước giờ cô chưa từng học cách thắt cà vạt.

Hồi trước cô cũng từng xem hướng dẫn thắt cà vạt trên mạng, chỉ là

sau này không dùng đến nên đã quên sạch, đến bây giờ thì không còn

nhớ gì nữa.

Trần Dạng đứng ở giữa phòng, khóe môi cong cong.

Nhạc Nha đón lấy cà vạt trong tay anh, cà vạt làm bằng tơ lụa, sờ lên vô

cùng mềm mại, không giống với loại cô đã kéo phải mấy bữa trước.

Cô suy nghĩ miên man, thiếu chút nữa nắm nhăn cả và vạt.

Trần Dạng cúi đầu nhắc cô: “Em đứng xa vậy làm gì?”

Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của anh, Nhạc Nha khịt mũi, tiến thêm

một bước, đứng trước mặt anh.

Chiều cao chênh lệch càng rõ ràng hơn.

Nhạc Nha biết Trần Dạng cao hơn mình rất nhiều, bình thường cô cũng

không để ý mấy, nhưng vào những lúc này cô phải ngửa đầu lên một chút

mới nhìn thẳng vào mắt anh được.

Trần Dạng nhướng mày, nhìn thẳng vào đôi mắt phản chiếu ánh đèn

của cô, sáng chói vô cùng rực rỡ, phảng phất như chứa đựng cả một dãi

ngân hà cách xa vạn dặm.

Thật đẹp.

Cần cổ thanh nhã ở ngay trước mặt anh, giống như chỉ cần đưa tay qua

là có thể bẻ gãy ngay, đôi lông mi nhẹ nhàng rung động, đáng yêu cực kỳ.

Trần Dạng thấy cô rướn người đưa tay lên, anh phối hợp cúi người

xuống.

Lúc này Nhạc Nha mới cảm thấy thoải mái, đưa tay vòng cà vạt qua gáy

của anh, cả người cũng theo đó dựa sát vào anh.

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Dạng bên tai

mình.

Nhạc Nha chưa từng thắt cà vạt, cũng không biết phải thắt thế nào, chỉ

có thể đoán mò rồi thắt đại.

So với nơ bướm của con gái còn phiền phức hơn nhiều.

Nhạc Nha lầm bầm trong lòng, sớm biết như vậy thì hôm nay đã mượn

cà vạt của Nhạc Dịch Kiện để thử tay nghề rồi, để không phải mất mặt

như hiện tại.

Cô khó khăn thắt cho thật tốt, sau đó không dám nhìn thẳng lên cà vạt,

chột dạ thu tay lại, “Xong rồi...”

Cái cảm giác xấu hổ vì không thể hoàn thành chỉnh chu này khiến cô

không thể ngẩng đầu lên nổi.

Trần Dạng rời mắt khỏi cô, nhìn xuống cà vạt trên người mình, trong

nháy mắt anh ngây người, sau đó cười cười.

Nhạc Nha vốn đang chột dạ, thấy nụ cười này của anh y như đang giễu

cợt mình.

Cô tức giận nói: “Không được cười.”

Trần Dạng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh của mình, “Được, anh không

cười.”

Nhạc Nha xấu hổ xen lẫn bực mình, dứt khoát xoay người định ra

ngoài.

“Thắt xong rồi bỏ trốn à?” Trần Dạng giữ chặt cô lại, hỏi: “Không định

nói gì sao?”

Nhạc Nha: “...Là anh kêu em thắt mà.”

Đã nói là không biết thắt rồi, cô trừng mắt, giống như đang lên án anh.

Trần Dạng không nói gì.

Nhạc Nha cho rằng anh đang giận, đắn đo trong lòng, trông mong nhìn

anh: “Em không phải cố ý đâu, tự anh thắt lại nha.”

Thật ra nhìn cái kiểu thắt này của cô xấu vô cùng.

Trần Dạng rũ mắt nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp không lớn

không nhỏ vang lên trong không gian phòng nghỉ, “Anh dạy em.”

Nhạc Nha vội lắc đầu, “Không muốn...”

Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Trần Dạng, cô lại nhanh chóng thay

đổi ý định, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh dạy đi, em sẽ học theo.”

Trần Dạng cởi cà vạt vươn nhiều nếp nhăn ra.

Nhạc Nha thấy động tác anh nhanh chóng, còn chưa kịp nhìn kỹ gì,

nhưng vì cô ngại đề nghị anh lặp lại lần nữa nên chỉ có thể cố gắng thắt lại

theo anh.

Thành quả cuối cùng tốt xấu gì cũng dễ nhìn hơn lần đầu tiên, nhưng

vẫn rất xấu.

Trong mắt Trần Dạng vui vẻ, nhìn cô xoắn xuýt thế này thật thú vị,

trong lòng trở nên mềm mại hơn.

Anh bắt lấy tay Nhạc Nha, từng bước một hướng dẫn cho cô, từ bước

đầu tiên đến bước cuối cùng, tay Nhạc Nha đều được bao trùm dưới đôi

tay mạnh mẽ của anh.

Mỗi lần tay hai người chạm vào nhau, trái tim cô cũng đập thình thịch

theo.

Lần thắt này vô cùng hoàn hảo.

Nhìn thành phẩm của mình, rốt cuộc Nhạc Nha cũng có thể thở phào

nhẹ nhõm, không hề chú ý đến bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Trần Dạng thấy đôi mắt đầy phấn chấn của cô tỏ vẻ kiêu ngạo, bỗng cúi

người xuống hôn lên môi cô, Nhạc Nha chỉ nhìn thấy một bóng mờ đang

ghé sát xuống mặt mình.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Trần Dạng đã đứng thẳng dậy.

Nhạc Nha lui ra sau một bước, liếm liếm môi, trong lúc lơ đãng nhìn

thấy mắt anh trầm xuống, trong lòng rộn ràng không yên.

Cô vội nói: “Em phải đi đây.”

Nói xong, cũng không thèm đợi Trần Dạng đáp lại, cô chạy nhanh đến

cửa rồi mở cửa ra ngoài.

Để lại Trần Dạng đứng một mình trong phòng nghỉ, anh khẽ cười một

tiếng.

Lâm Thiên Lộ ở bên ngoài đợi cả buổi mới nhìn thấy Nhạc Nha đi ra, dò

xét cả người cô từ trên xuống dưới, phát hiện ra cô không hề bị gì.

Đúng là thần kỳ.

Trước kia từng có người cả gan tiếp cận Trần Dạng, cô ta kể lại tính

tình của anh rất kém, không hề muốn nói chuyện với ai, cũng không hề có

chút nhân tính nào.

Vậy tại sao lúc Nhạc Nha ra ngoài lại có vẻ hạnh phúc thế này?

*

Lương Thiên mang bộ âu phục mới đến trước phòng nghỉ rồi gõ cửa.

Nhìn thấy Trần Dạng ngồi bên trong, cậu ta nói: “Cô gái kia bị chủ tiệc

đuổi đi rồi.”

Trần Dạng ừ.

Lúc anh ngẩng đầu đón lấy bộ đồ, Lương Thiên mới nhìn thấy mặt của

anh, giật mình sững sờ hết mấy giây, trong lòng lộp bộp ra chiều lo lắng.

Đây là anh đang ăn vụng?

Để ý thấy vẻ mặt Lương Thiên quái dị, Trần Dạng vừa chỉnh chu lại

quần áo, vừa hỏi: “Có chuyện gì thì cứ nói.”

Lương Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, chỉ lên khóe môi của

anh, nuốt một ngụm nước bọt: “Khóe miệng của cậu có vết son môi...”

Trần Dạng rút khăn tay lau đi.

Có lẽ là do hồi nãy hôn Nhạc Nha nên bị dính một chút.

Lương Thiên thấy nét mặt của anh không hề thay đổi, trong lòng càng

lấn cấn hơn, lên tiếng trách cứ: “Dạng ca, tôi cũng không muốn xen vào

chuyện của cậu đâu, nhưng cậu làm vậy không phải đã phụ lòng của Nhạc

Nha rồi sao?”

Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Cậu nói cái gì?”