Tiểu Nguyệt Nha

Chương 74: Chính miệng thừa nhận




Chính miệng thừa nhận và đối phương nghĩ vậy là hai chuyện hoàn

toàn khác nhau.

Nhạc Nha thật ra vẫn chưa tính tới chuyện đính hôn, nhưng cô không

thể phủ nhận rằng mỗi khi Tạ Khinh Ngữ nhắc đến chuyện này, cô đều sẽ

nảy ra một suy nghĩ.

Chuyện hôn nhân của cha mẹ hai bên hình như không hề có chút ảnh

hưởng gì đến cô.

Cô chưa từng nghĩ Trần Dạng cũng sẽ giống như vậy, đối với hai chữ

kết hôn này cô vẫn có cảm giác như chỉ là ước mơ xa vời, thậm chí lúc nói

ra ba từ vị hôn phu, trong lòng vẫn nảy sinh cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Giống như... Trần Dạng thuộc về cô vậy.

Nhạc Nha chợt phát hiện ra mình thường xuyên nghĩ đến chuyện kết

hôn, nhưng Trần Dạng vẫn chưa cầu hôn cô, mà tự cô nói ra thì thật... ngại

quá đi.

Cô xoắn xuýt mấy giây, quyết định không nghĩ tới chuyện này nữa.

Vẫn còn chút thẹn thùng, Nhạc Nha đứng vững lại, thu tay khỏi bên

hông của anh, nhỏ giọng nói: “Cứ coi như nãy giờ anh không nghe em nói

gì đi.”

Không nghe thấy?

Ánh mắt Trần Dạng sắc bén, cô còn chưa kịp thu tay lại đã bị anh ôm

chặt cả người vào lòng, mùi hương thơm ngát của tóc cô bay theo làn gió

thoang thoảng quanh chóp mũi của anh.

Rõ ràng hồi chiều cô vẫn không chịu đồng ý chuyện hôn thê, bây giờ

chính miệng cô thừa nhận rồi, không, phải nói là chính miệng nói cho anh

nghe mới đúng.

Lúc nghe thấy từ bạn trai, anh đã rất vui rồi.

Ba chữ cuối cùng càng khiến anh hạnh phúc hơn nữa.

Nhạc Nha đỏ mặt, nóng bừng đến mức muốn nổ tung, chôn mặt trong

ngực anh, thủ thỉ: “Anh nghe rồi thì buông em ra đi...”

Cô chưa nói dứt câu, Trần Dạng đã vuốt ve vành tai của cô.

“Không buông.”

Nhạc Nha ở trong ngực anh ngửa đầu lên nhìn, không ngờ lại đụng

trúng cằm của anh, trán của cô đập vào cằm anh kêu một tiếng cốp thật

to.

Chỉ là cô không thấy đau.

Trần Dạng thì ngược lại giơ cằm lên, hừ một tiếng rồi nói gì đó không

rõ: “Em đụng vỡ cằm anh rồi.”

Nhạc Nha nghe anh nói mà không hiểu lắm, cho rằng anh bị đụng đau,

lo lắng đưa tay chạm nhẹ vào đó.

Cô hỏi: “Anh có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Nhạc Nha lại nhẹ nhàng xoa xoa cho anh.

Cô nhìn thấy yết hầu của Trần Dạng khẽ di chuyển lên xuống.

Nhạc Nha ma xui quỷ khiến sờ lên, làn da thô ráp dưới ngón tay mềm

mại của cô, cảm giác rất kỳ lạ.

Cô chợt nhận ra hành động này của mình hình như không được hay cho

lắm, nhanh tay bỏ xuống, định lùi lại mấy bước.

Trần Dạng kéo Nhạc Nha đang định rời khỏi vòng tay mình lại gần,

Nhạc Nha nhất thời không đứng vững, ngã vào lòng anh.

Anh nhanh chóng nói: “Bộ không có ai nói với em rằng không được

đụng vào chỗ này à?”

Vừa dứt lời, anh khẽ nâng cằm Nhạc Nha rồi hôn lên môi cô, chỉ là lần

này anh hôn rất dịu dàng.

Nụ hôn này không cuồng nhiệt như những lần trước mà nhẹ nhàng tựa

cơn gió xuân, lưu luyến bao quanh cô, cùng cô triền miên mãi không dứt.

Nhạc Nha lúc đầu bị bất ngờ, hai mắt mở to, sau đó mới đưa tay nắm

chặt áo anh rồi nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, Trần Dạng nhẹ nhàng tách ra, chuyển hướng hôn lên khóe

môi cô.

Có ai đó ở ngoài gõ cửa, giọng của thư ký vang lên: “Sếp, đạo diễn Văn

đã đi rồi.”

Trần Dạng ừ.

Thư ký đợi cả buổi cũng không thấy anh có ý định mở cửa, thì thầm hai

tiếng, cũng không biết ở bên trong đã xảy ra chuyện gì nữa.

Nhạc Nha thúc giục anh: “Lỡ anh ấy có chuyện gấp gì đó thì sao.”

Trần Dạng chạm lên môi cô rồi mới đi mở cửa.

Nhìn thấy cửa chỉ mở một đường kẻ nhỏ, thư ký vô cùng kích động,

đang định nhìn vào trong thì bị Trần Dạng chặn lại.

Thư ký: “...”

Trần Dạng không chút cảm xúc hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Thư ký im lặng nuốt nước miếng, “Không có gì thưa sếp.”

Thừa dịp sếp vẫn chưa tức giận, anh ta nhanh chóng bôi mỡ lên chân

chuẩn bị chạy trốn, “Tôi còn công việc cần phải giải quyết.”

Nhạc Nha nghe thấy động tĩnh liền đi đến cửa duỗi đầu nhìn ra ngoài,

chỉ thấy bóng lưng thư ký biến mất vào trong thang máy.

Trần Dạng dẫn cô vào trong văn phòng, đóng cửa lại.

Nhạc Nha nhớ tới lần trước cô chọt thử lên người anh ở trong xe, cảm

giác thật ra rất tốt, cô thường xuyên nhìn thấy mấy tấm hình tương tự ở

trên Weibo, phần lớn đều là những người chăm tập thể hình.

Cũng không biết Trần Dạng luyện tập bằng cách nào.

Cô lén lút đưa đưa tay chạm lên thử, híp mắt lại, sau đó giống như ăn

trộm rụt tay về.

Nhưng không ngờ lại bị chủ nhân của cơ thể đó phát hiện.

Trần Dạng nắm tay cô, thấp giọng lên tiếng trên đỉnh đầu của cô:

“Nhích tới nhích lui hoài như vậy, có phải em quên mất mình đang ở đâu

rồi không?”

Ở trong này có giường đó.

Nhạc Nha nhíu mày, tự nhiên anh lại nói vậy, nhưng chỉ trong tích tắc

mặt cô đỏ ửng, tức giận hất tay anh ra.

Cô đổi chủ đề: “Anh xong việc chưa?”

Thấy Trần Dạng không trả lời, Nhạc Nha nghiêm túc nói: “Lần sau

không tới tìm anh nữa, không thì anh lại phải trễ nãi công việc của mình.”

Nghe vậy, anh liếc mắt qua, nói: “Em biết vì sao rất nhiều tổng giám đốc

dù có người đẹp ở kế bên vẫn có thể hoàn thành công việc của mình

không?”

Nhạc Nha lắc đầu, “Tại sao?”

Trần Dạng nói: “Bởi vì những việc nên làm thì đều phải làm thôi.”

Nhạc Nha bừng tỉnh, hừ lạnh một tiếng.

Trần Dạng đóng máy tính lại, “Tan làm thôi.”

Tuy tổng giám đốc công ty thường không hay tan làm sớm như vậy,

nhưng hiện giờ nhân viên đã kết thúc ngày làm việc của mình, anh cũng

có thể tan làm được rồi.

Nhạc Nha nghi ngờ nhìn anh, “Thật hả?”

Trần Dạng cười cười, “Thật.”

Lúc cả hai xuống dưới lầu, Nhạc Nha nhìn thấy có không ít người đang

thu dọn đồ đạc, sau đó tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

Trên đường đi nhìn thấy hai người họ, có không ít ánh mắt chú ý sang.

Tuy Nhạc Nha đã tới đây một lần, nhưng lần này lại bị tất cả mọi người

bắt gặp cô ở bên Trần Dạng nên vẫn không quen lắm.

Trần Dạng nắm tay cô ra khỏi công ty.

*

Sau khi lên xe, Trần Dạng chở cô về nhà.

Vì tiệc tối từ thiện sắp đến nên Nhạc Dịch Kiện đã chuẩn bị cho Nhạc

Nha một bộ lễ phục, buổi sáng Nhạc Nha thức dậy cũng đúng lúc dì

Trương mang đồ vào.

Dì Trương nói: “Người bên cửa hàng thời trang giao tới cho con nè.”

Ánh mắt của Nhạc Dịch Kiện vẫn mười năm như một, lễ phục ngày hôm

nay cũng thanh thuần như xưa, chỉ là đẹp hơn mấy bộ đầm bình thường

của Nhạc Nha một chút.

Nhạc Nha ướm thử.

Dì Trương ở bên cạnh xuýt xoa: “Tiểu thư mặc gì cũng đẹp hết.”

“Cảm ơn dì.” Nhạc Nha mỉm cười, quyết định đến lúc đó nếu vẫn chưa

chọn được bộ lễ phục nào vừa ý thì cô sẽ mặc bộ này.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu nên buổi chiều vẫn phải đi làm bình thường.

Buổi chiều ở công ty đang xôn xao thảo luận về bữa tiệc tối này, dù sao

thì Tưởng Mỹ cũng đã tiết lộ lần này Nhạc Nha sẽ là người tham dự rồi.

Trong phòng làm việc, các nhân viên còn lại không cách nào ngó lơ

được.

Nhạc Nha đang ngồi ở chỗ của mình, chợt có mấy người chạy tới nghe

ngóng thử tối nay cô sẽ mặc gì, chọn đồ đẹp lắm phải không.

Cô cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.

Cũng chỉ là một bữa tiệc từ thiện thôi mà, không biết vì sao bọn họ lại

để ý như vậy.

Cuối cùng Nhạc Nha trả lời đơn giản: “Đương nhiên là mặc lễ phục rồi.”

Có người muốn dò hỏi chút thông tin từ cô nhưng không được, biết là

mặc lễ phục rồi, nhưng quan trọng kiểu dáng sẽ như thế nào chứ.

Vương Khả Phỉ nghe xong, dù không biết Nhạc Nha sẽ mặc gì, nhưng cô

ấy biết nhất định đó sẽ là đồ hàng hiệu cao cấp.

Đến giờ nghỉ, Nhạc Nha đi lấy nước.

“...Bữa tiệc từ thiện tối nay có trực tiếp đó, tôi muốn xem thử bữa tiệc

đó thế nào.” Một giọng nữ xa lạ vang lên.

“Hình như cũng livestream trên mạng, không có filter chỉnh ảnh gì đâu,

mà Nhạc Nha dễ thương như vậy, không cần chỉnh ảnh cũng đủ đẹp rồi.”

Nhạc Nha không ngờ là mấy cô ấy lại đang khen mình.

“Công nhận cô ấy đẹp thật, ông chủ dẫn theo tham gia sự kiện có thể nở

mày nở mặt với người khác rồi, tôi còn nghi không biết có phải vì lý do

này nên cô ấy mới được chọn đi không, nếu không thì tại sao mấy năm

nay ông chủ chỉ dẫn theo quản lý Trương mà không phải ai khác.”

Giọng của Tưởng Mỹ đột ngột vang lên: “Chắc có quan hệ gì đó thôi, tối

nay xem livestream là biết ngay.”

Cô ta thật sự muốn biết rốt cuộc Nhạc Nha là tình nhân nhỏ hay là ai.

Nghe vậy, Nhạc Nha cầm bình nước đi vào, bước ngang qua Tưởng Mỹ,

rót hơn nửa bình.

Trước khi đi, cô dừng chân mấy giây.

Tim Tưởng Mỹ bỗng đập thình thịch.

Nhạc Nha chỉ thản nhiên nói: “Đúng là có quan hệ đó.”

Công ty này là của nhà cô, quan hệ càng sâu sắc hơn.

Sau khi cô rời đi, cả buổi trời Tưởng Mỹ mới giật mình hoàn hồn, cô gái

bên cạnh nói khẽ: “Bị nghe thấy rồi...”

Tưởng Mỹ nói: “Cô ta cũng có chính miệng thừa nhận đâu.”

“Có quan hệ thì cũng bình thường thôi mà, trong công ty ai mà chẳng có

người này có quan hệ với người kia, dù sao Nhạc Nha có đi hay không

cũng không đến lượt mình.”

“Thật ra tôi cũng nghĩ vậy đó.”

Hai cô gái nói mấy lời này xong liền cầm bình nước ra ngoài, để lại

Tưởng Mỹ đứng đó một mình.

*

Buổi chiều lúc ba giờ, Nhạc Nha nhận được một cuộc điện thoại.

Là một người phụ nữ xa lạ gọi tới, “Nhạc tiểu thư, xin chào cô, tôi là

stylist sẽ phụ trách mọi thứ cho cô trong tối nay...”

Cô ấy nói rất nhiều, việc lên đồ lẫn trang điểm cho buổi tiệc tối nay đều

sẽ do cô ấy phụ trách, đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa rồi.

Nhạc Nha nghe thấy tên studio của bọn họ, là một trong những studio

nhất nhì cả nước, là nhãn hiệu mà dù có là minh tinh thì cũng phải hẹn

trước, hơn nữa, số người hẹn trước thường rất đông, có khi còn chẳng

kịp đến lượt mình.

Cô do dự nói: “Hình như tôi không có mời bên cô thì phải.”

Người phụ nữ bên kia điện thoại mỉm cười hòa nhã, trả lời cô: “Là Trần

tiên sinh mời ạ.”

Sợ cô không biết là Trần tiên sinh nào, cô ấy lại bổ sung thêm: “Là hôn

phu của Nhạc tiểu thư ạ.”

Nhạc Nha: “...”

Trần Dạng đúng là không lúc nào quên nhắc cho cô phải nhớ tới thân

phận vị hôn phu này của anh, bây giờ cô cảm thấy anh có chút đáng yêu

rồi đó nha.

Nhạc Nha nói với Trương Thu một tiếng rồi rời khỏi công ty.

Trước kia cô cũng từng đến mấy studio thế này, nếu như lần sinh nhật

mười tám tuổi kia không phải cô đang ở nước ngoài thì có khi Nhạc Dịch

Kiện cũng sẽ vì cô mà tổ chức một bữa tiệc trưởng thành rồi.

Nhắc đến đó, cô còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Chỉ là lần sinh nhật đó thật sự đã để lại cho cô một ấn tượng khó quên,

Nhạc Nha cảm thấy mình thật sự rất may mắn khi có thể gặp được những

người bạn tốt như vậy, còn có cả Trần Dạng nữa.

Đến nơi, việc đầu tiên là thay đồ.

Stylist nói: “Dựa theo yêu cầu của Trần tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị

cho tiểu thư một bộ lễ phục mới.”

Nhạc Nha nhìn theo tầm mắt của cô ấy, phát hiện bộ lễ phục màu đen.

Ở hầu hết mấy bữa tiệc thế này, lễ phục màu đen chưa bao giờ lỗi mốt,

những bộ váy đen mặc trong sinh hoạt bình thường cũng rất được ưa

chuộng.

Nhạc Nha ít khi mặc váy dài, còn bộ lễ phục này lại phủ dài xuống đất.

Cô nhìn xung quanh một lượt, không hề thiếu bất kì phụ kiện nào, đều

là mấy món đồ xa hoa quý giá.

Stylist bắt đúng thời điểm lên tiếng: “Đây đều là Trần tiên sinh chọn lựa

đó ạ.”

Nhạc Nha há hốc miệng.

Đúng là thẩm mỹ của trai thẳng, may mà Trần Dạng không chọn cho cô

mấy màu như Death Barbie, không thì lúc đó cô lại phải lo lắng suy tính

rồi.

...

Đúng tám giờ tối, tiệc tối bắt đầu.

Trước khi vào bàn sẽ có mấy phút để phỏng vấn, Nhạc thị là xí nghiệp ở

địa phương, Nhạc Dịch Kiện tất nhiên cũng nằm trong danh sách cần

phỏng vấn, nếu như là bạn gái bình thường thì sẽ không được xuất hiện ở

bên cạnh ông trong thời gian này.

Nhưng Nhạc Nha thì khác, cô đi chung với Nhạc Dịch Kiện lại đó.

Lúc Tưởng Mỹ mở livestream lên đã xem được cảnh hậu trường.

Phóng viên truyền thông đang phỏng vấn một công ty gia đình đang

phất lên gần đây, sau đó màn ảnh dần chuyển cảnh đến người khác.

Tưởng Mỹ là người đầu tiên phát hiện ra Nhạc Nha đang khoác tay

Nhạc Dịch Kiện.

Nhạc Nha với vẻ đẹp lộng lẫy, trang phục cao sang khác hẳn so với ngày

thường, thân hình vừa chuẩn vừa đẹp vừa y với bộ lễ phục, làn da trắng

nõn tương phản với lớp vải đen càng nổi bật hơn, ngũ quan tinh xảo mịn

màng.

Cô ta nhớ tới lúc mình đang livestream bắt gặp vô số bình luận ồ ạt

khen Nhạc Nha, chợt cảm thấy ảo não vô cùng.

Sớm biết vậy đã không chụp hình cô rồi.

Nhưng Tưởng Mỹ chợt nhớ lại cũng nhờ cô mới mang tới một lượng

người theo dõi nho nhỏ cho cô ta, tuy rằng lúc sau cũng giảm đi hơn phân

nửa, nhưng dù sao cũng tăng được một ít.

Thế là cô ta lại có chút không nỡ.

Trong lòng Tưởng Mỹ không ngừng băn khoăn đến chuyện đó, ánh mắt

dán chặt lên màn hình máy tính.

Bởi vì đây không phải là phỏng vấn chính thức nên không cần phải để ý

nhiều lắm, các vấn đề được hỏi đều xoay quanh công ty hoặc bữa tiệc tối

nay.

Nhạc Dịch Kiện nếu có thể trả lời được thì đều trả lời hết, còn Nhạc Nha

ở bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe.

Phóng viên đã phỏng vấn qua không ít tiệc tối, cho nên biết rất rõ

chuyện Nhạc Dịch Kiện năm nào cũng đi chung với quản lý của công ty.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi này anh ta đã đưa mắt nhìn sang Nhạc

Nha vô số lần.

Đợi kết thúc câu hỏi cuối cùng rồi, phóng viên không kiềm nổi lòng tò

mò liền hỏi: “Nghe nói con gái của Nhạc tiên sinh từng du học ở nước

ngoài, không biết hiện giờ đã về nước hay chưa ạ?”

“Đúng vậy.” Nhạc Dịch Kiện cười ha hả, vỗ tay Nhạc Nha: “Sao, nhìn

chúng tôi không giống cha và con gái à?”

Phóng viên đương nhiên đáp giống rồi.

Anh ta không kiềm nén nổi sự hiếu kỳ, hỏi tiếp: “Nhạc tiểu thư xinh đẹp

như vậy, không biết đã có bạn trai hay chưa?”

Trong lòng Nhạc Dịch Kiện khó chịu, nào có ai ở trước mặt người cha

lại hỏi về chuyện tình cảm của con gái chứ, tên phóng viên này sao chẳng

có tí xíu tinh ý nào vậy.

Quan trọng nhất là, ông cũng không muốn gả con gái sớm như vậy.

Chỉ là ngoài miệng Nhạc Dịch Kiện vẫn trả lời: “Có rồi.”

Nhạc Nha chớp mắt mấy cái, lặng lẽ ở bên cạnh bổ sung một câu: “Là

hôn phu mới đúng.”