Trên hành lang đông người kín chỗ, tiếng la hét đùa giỡn ồn ào hòa vào nhau.
Cửa ra vào lớp 17 không có mấy người, Lương Thiên gãi gãi đầu, “Trong nhà Dạng ca có chút chuyện… hơi nghiêm trọng, là ba của cậu ấy….”
Nói cả buổi cậu ta cũng không thể nói hết câu.
Lương Thiên thở dài: “Chuyện này mà nói nữa thì dài dòng lắm, tôi cũng không biết phải nói thế nào với cậu nữa, để tôi dẫn cậu đến đó được không?”
Chủ yếu là do quá rối rắm, cậu ta mà nói nữa sẽ khiến mọi người chóng mặt mất, cậu ta cũng chỉ biết sơ sơ thôi, không rõ tường tận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhạc Nha mấp máy môi: “Đến bệnh viện?”
Lương Thiên cứng người, gật đầu: “Ừ, đến bệnh viện.”
“Đúng là Dạng ca bị thương.” Triệu Minh Nhật ở phía sau chen đầu lên, nhỏ giọng nói: “Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, tụi này cũng không dám nói cho cậu biết.”
Lúc biết rõ sự tình đó, hai người họ liền cúp học chạy qua, Trần Dạng còn dặn không được nói cho cô biết.
Nhưng làm sao có thể giấu được.
Trước khi thi tháng bị hỏi một lần, trong lòng Lương Thiên biết chắc cô rất nhanh sẽ nhận ra ngay, ngoài miệng vẫn nói dối cho qua.
Nhưng một lời nói dối quay quanh vô số lời nói dối khác, hai tên học tra, ai mà biết ngày hôm sau đúng lúc lại là kỳ thi tháng.
Nhạc Nha lại thi chung phòng với Trần Dạng, người có đi học hay không là nhìn ra ngay, một ngày không gặp thì thôi, đằng này là mấy ngày liền vắng mặt, là người thì ai cũng nhận ra có gì đó không đúng ở đây.
Cho nên Lương Thiên đoán trước mình sẽ bị hỏi, chỉ không ngờ là cô lại tới nhanh như vậy.
Cậu ta vẫn còn nhớ rõ lúc mình nhận được tin nhắn kia, khi chạy đến gặp anh, lần đầu tiên cậu ta được chứng kiến hình ảnh máu chảy thành sông trong truyền thuyết là như thế nào, cả người như bị đông cứng chỉ biết chôn chân một chỗ.
Lúc trước Trần Dạng đánh nhau với học trưởng lớp trên cũng không đến mức này.
Tim Nhạc Nha đập thình thịch, khống chế không được suy nghĩ sai lệch trong lòng, hỏi: “Nặng đến mức cậu ấy không thể trả lời tin nhắn của tôi luôn sao?”
Cô nghe thấy giọng nói của mình run run.
Triệu Minh Nhật sợ cô khóc, nhỏ giọng an ủi: “Điện thoại cậu ấy bị ném hư rồi.”
Nhạc Nha hít sâu một hơi, gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi, để tôi về lớp lấy đồ đã, lát nữa sẽ đến tìm mấy cậu.”
Cô nói xong liền xoay người chạy về lớp 1.
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời, phải qua một lúc lâu mới thở ngắn thở dài.
Trở lại lớp, Nhạc Nha không nói gì.
Tạ Khinh Ngữ đúng lúc đang ở trong lớp, “Về rồi hả?”
Sau khi hỏi xong không thấy Nhạc Nha trả lời, cô ấy ngẩng đầu lên mới thấy vẻ mặt căng thẳng của Nhạc Nha, thoáng cái ngây ngẩn cả người, “Sao vậy?”
Cô ấy chạm vào bả vai của Nhạc Nha, “Thi không được hả?”
Mấy tuần trước, Nhạc Nha cũng hỏi Trần Dạng câu hỏi này, phảng phất như hình ảnh ấy chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Nhìn thấy ánh mắt Nhạc Nha lưng lưng nước, Tạ Khinh Ngữ đau lòng không thôi, vỗ vỗ lên vai cô, “Thi không được cũng không sao, chỉ là kỳ thi tháng thôi mà, lần sau cố gắng ôn bài kỹ hơn là được.”
Nhạc Nha lắc đầu: “Không phải thi.”
Tạ Khinh Ngữ tuy không biết chuyện gì, nhưng vẫn nói: “Chuyện gì rồi cũng qua thôi, không sao đâu, cậu đừng lo.”
Nhạc Nha ừ nhỏ, nói: “Hôm nay tớ không đi chung với cậu được, cậu về nhà trước đi nha.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu, “Ừ.”
Cô ấy chăm chú nhìn Nhạc Nha, đúng là không có khóc, tuy bộ dáng này thoạt nhìn không có gì khác biệt lắm, nhưng mà lại có vẻ cứng rắn đến kì lạ.
Mãi cho đến khi Lương Thiên và Triệu Minh Nhật đứng chờ ngoài cửa lớp, Tạ Khinh Ngữ mới nghĩ đến có thể là Trần Dạng xảy ra chuyện, trong lòng tuy có nghi vấn, nhưng vẫn không lên tiếng hỏi.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật đứng bên ngoài hành lang cũng không dám nói gì, sợ nhiều lời lại càng sai nhiều hơn.
Sau khi Tạ Khinh Ngữ xách balo ra khỏi lớp, cô ấy lén nhìn qua Lương Thiên, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cậu ta: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lương Thiên lắc đầu, chỉ chỉ miệng mình, rồi nhắn lại: “Đừng hỏi, cậu không cần để ý đến chuyện này đâu.”
Tạ Khinh Ngữ: “Vừa nãy tôi thấy Nhạc Nha hình như hơi sợ, mấy cậu cũng đừng có làm chuyện gì bậy bạ, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho mấy cậu đâu.”
Lương Thiên: “Ai dám chứ, là chuyện của Dạng ca.”
Y chóc với suy đoán của Tạ Khinh Ngữ.
Cô ấy cũng chợt nhận ra mấy ngày này không thấy Trần Dạng xuất hiện bên cạnh Nhạc Nha, cũng từ ngày hôm qua là Nhạc Nha đã tỏ ra khác thường rồi.
Không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Khinh Ngữ không hỏi thêm nữa, phất phất tay với Lương Thiên, nhắn thêm mấy lời dặn dò rồi mới đi.
Nhạc Nha từ trong lớp đi ra, “Đi thôi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Lương Thiên đáp: “Được được được.”
Bây giờ là 4:30, trời bên ngoài đã xuống còn âm mấy độ.
Trên đường đi, Lương Thiên cố tình kể mấy câu chuyện hài, muốn chọc Nhạc Nha cười, kể xong cười nhạt được mấy tiếng rồi cậu ta tự giác ngừng lại.
Kể chuyện cười mà chẳng chọc ai cười nổi.
Triệu Minh Nhật thật sự không chịu được bầu không khí kỳ quái này, huých tay vào người cậu ta, nghiến răng nghiến lợi: “Xong chưa, cậu không thể yên lặng một chút à?”
Lương Thiên nhỏ giọng nói: “Cậu không thấy bầu không khí này u ám quá à?”
Cậu ta thật sự cảm thấy nặng nề quá nên mới nghĩ ra cách làm nhẹ bớt, nhưng thấy Nhạc Nha không cười, cậu ta cũng đành im lặng.
Không phải người ta thường hay nói con gái rất dễ cười sao?
Triệu Minh Nhật nhìn thiếu nữ ngồi phía trước, gãi gãi đầu, “Tôi phải làm gì đây, aiz, không biết nữa.”
Cậu ta cũng lo lắng vậy.
So với hiện tai, cậu ta còn lo khi tới bệnh viện hơn.
Nhạc Nha nghe hai người họ nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi không sao, hai cậu không cần cố ý chọc cho tôi vui đâu.”
Lương Thiên thì thào đồng ý, “Được được.”
Cả một hành trình tiếp đó, trong xe đều trầm mặc khác thường.
Tài xế cảm thấy bầu không khí có vẻ bất thường, mấy đứa học sinh này không biết đang lo lắng vấn đề gì, giống như đã xảy ra chuyện nghiêm trọng vậy, không phải thật sự có chuyện đấy chứ?
Ông mở đài lên.
Trước kia có mấy đứa nhỏ nghĩ quẫn có ý định nhảy cầu xuống sông tự tử, các tài xế đều sẽ mở những câu chuyện khích lệ để cứu người, trong xe lúc nào cũng chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến giây phút này thôi.
Tài xế lén lút mở đài, còn đặc biệt cài đặt một bài hát, dù sao cũng phải mười phút nữa mới đến bệnh viện.
Rất nhanh, trong xe vang lên đoạn nhạc khích lệ: “Sáng tinh mơ tôi thức dậy, đón lấy ánh bình minh chan hòa, để cơ thể cùng hòa quyện với vầng mặt trời rực rỡ…”
Nhạc Nha: “…”
Lương Thiên: “…”
Triệu Minh Nhật: “…”
Tiếng hát trầm ấm trên đài vẫn tiếp tục: “…Tràn đầy năng lượng tích cực, nếu u buồn bạn sẽ bị lạc hướng, vì thế hãy cười lên, luôn tiến về phía trước.”
Tài xế lén nhìn ba người, hình như cũng có tác dụng.
Đây là bài “Tràn đầy năng lượng tích cực” đang phổ biến hiện nay, nghe xong sẽ nghiện nên ông mới tải về lưu trong danh sách nghe nhạc của mình.
Tuy hiện giờ không phải là buổi sáng sớm nữa, nhưng vẫn còn năng lượng tích cực nha.
Trên đường đi bài hát này lặp đi lặp lại mấy lần, đến khi nghe đến lần thứ hai mươi cũng vừa lúc đến trước cổng bệnh viện Đệ Nhất.
Lương Thiên xuống xe, sờ lên trán mình, “Tài xế có phải thích bài hát này lắm không vậy, tôi nghe muốn nhiễm luôn rồi nè.”
Chỉ mở đúng một bài hát trên cả đường đi.
Triệu Minh Nhật cũng muốn hộc máu, vừa xuống xe là tỏ ra vui mừng liền, ai không biết còn tưởng bọn họ có suy nghĩ quẫn trí thật.
Khu khám bệnh với khu nội trú của bệnh viện Đệ Nhất tách biệt nhau, khu khám bệnh cũng cách trường học không xa, nhưng bọn họ lại cần đến khu nội trú.
Nhạc Nha đứng ở cổng, “Có thể vào chưa?”
Lương Thiên xốc lại tinh thần, “Đi thôi.”
Khu nội trú cũng không có nhiều người, hơn nữa bây giờ đã là buổi tối cho nên cả khu đều vắng lặng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Nhạc Nha không phải là chưa từng tới bệnh viện.
Bởi vì tai của cô mà cô đã tới bệnh viện không biết bao nhiêu lần, bây giờ ngửi lại mùi hương giống y như lúc trước khiến cô khó chịu đến mức buồn nôn.
Khoảng thời gian đó cô không thể nghe thấy người khác nói chuyện, cô còn nhỏ, tuy không nhớ cụ thể tất cả mọi thứ, nhưng trong lòng đã có bóng mờ luôn ám theo cô.
Nhạc Nha mím môi, đi theo nhóm Lương Thiên.
Theo thang máy lên đến tầng ba, trên đường đi vô cùng yên tĩnh, giống như cả tầng lầu chỉ có ba người bọn họ vậy.
Tới tầng ba, Lương Thiên nhịn không được dặn trước: “Nhạc Nha, tí nữa cậu đừng có kích động, thật ra đều là do ba của Dạng ca không phải là người…”
Đã đến đây rồi, cậu ta vẫn không quên đề phòng trước.
Lời còn chưa nói hết, đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
“Ừ, tôi biết…” Nhạc Nha đi ra ngoài, vừa định trả lời cậu ta, chợt nhìn thấy cuối hành lang đang ồn ào gì đó.
Cả người cô đều kinh sợ đông cứng lại.
Cửa phòng bệnh mở rộng, Trần Dạng hất một người đàn ông ra ngoài, chiếc xe lăn quay vòng chổng chơ cách đó không xa, trong khi người ngồi trên xe lăn đã ngã xuống đất.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn mặc áo bông dày bị té xuống đất, thở hổn hển, ngẩng đầu lên: “Mày cho rằng như vậy…”
Ông ta còn chưa nói xong, gân xanh trên mu bàn tay của Trần Dạng tựa như muốn phát nổ.
Xe lăn bị đá bay, anh thẳng tay đánh một quyền lên mặt bên của người đàn ông kia, khóe miệng ông ta chảy máu, tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngừng.
Có lẽ là người đàn ông kia cũng không ngờ Trần Dạng sẽ nổi điên như vậy, trong lòng ông ta sợ hãi y như có giòi bọ đang sinh trưởng trong xương của ông ta, “Tao không nói… Tao không nói nữa!”
Trần Dạng nắm lấy tóc ông ta, “Mẹ của tôi chết như thế nào?”
Anh hung hăng kéo tóc ông ta, bắt người đàn ông đó phải ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ gằn thành tiếng: “Tôi không giống mẹ của tôi.”
Khuôn mặt người đàn ông cuối cùng cũng lộ diện.
Trong nháy mắt Nhạc Nha liền nhận ra, buổi tối không lâu trước đó, khi cô bị đẩy ngã xuống đất, là người đàn ông ngồi trên xe lăn kia.
Chính là ông ta.
Nhạc Nha không thể nào tin được.
Toàn thân của cô truyền tới cơn run rẩy sợ hãi, ánh mắt nương theo sườn mặt âm trầm của Trần Dạng, mãi cho đến khi anh ấn người đàn ông kia ở trên tường, siết chặt lấy cổ của ông ta, cả người cô đều tê lạnh.
Trần Dạng cắn răng, trong giọng nói trầm thấp mang theo hơi lạnh như băng: “Ông cảm thấy sau khi làm những chuyện kia xong, ông còn có tư cách để nói những lời này à?”
Hành lang phòng bệnh yên tĩnh, thanh âm của anh vang lên vô cùng rõ ràng.
Sống lưng Nhạc Nha nổi lên một tầng ớn lạnh, từ từ bò lên trên.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Dạng đáng sợ thế này, cả người ngây ngốc đứng yên tại chỗ, bị dọa đến mức không dám lên tiếng.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Lương Thiên vừa ra khỏi thang máy, nghe thấy động tĩnh, cậu ta quay sang nhìn thấy người đàn ông đỏ bừng cả mặt trong tay Trần Dạng, vội vàng xông qua ngăn cản: “Dạng ca, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đánh nữa là chết người đó!”
Cậu ta và Triệu Minh Nhật đều vội vàng chạy qua, nhưng không thể kéo anh ra được.
Xuyên qua khe hở giữa hai người họ, Trần Dạng nhìn thấy Nhạc Nha cách đó không xa.
Anh vô thức nới lỏng tay.
Người đàn ông túm lấy cổ mình thở gấp từng ngụm một, không ngừng ho khan, ngồi phịch xuống chân tường, Lương Thiên và Triệu Minh Nhật nhìn thấy ông ta vẫn còn sống liền thở hắt ra nhẹ nhõm.
Đánh thôi thì không sao, nhưng đánh chết người sẽ gặp rắc rối mất.
Nói thật, ngay cả bọn họ còn muốn đánh chứ nói gì đến Trần Dạng, vì ông ta cả gan tìm đến tận bệnh viện, đã vậy còn dám kích động anh.
Trên đầu Trần Dạng vẫn đang băng bó, cánh tay cũng vậy, trên mặt cũng có vài vết thương nhỏ được khâu lại, bởi vì động tác quá mạnh khiến vết thương chảy không ít máu.
Nhìn thấy anh mím môi đi lại chỗ mình, Nhạc Nha rốt cuộc cũng không kiềm nén nổi nữa, nhỏ giọng khóc.
Trong hàng lang im lặng ấy, chỉ có tiếng bước chân cùng nhịp thở gấp gáp.
Cô cách Trần Dạng không xa, có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi xe lăn ở trước mặt Lương Thiên đang co quắp lại, nhìn thẳng về phía cô, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
Trần Dạng đứng trước mặt cô, đưa tay chạm lên mũi cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải tôi… dọa cậu sợ rồi không?”
Chân Nhạc Nha như nhũn ra, ngồi chồm hổm xuống.
Trần Dạng cũng ngồi xổm xuống, ở trước mặt cô không nói lời nào.
Trên cổ tay của anh vẫn còn vết kim tiêm, có lẽ vì mấy phút trước anh còn đang truyền nước, mà bây giờ tay đã hơi sưng, trên vết kim tiêm còn chảy ra chút máu.
Nhạc Nha bắt lấy tay anh, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vào đây.” Trần Dạng bế cô lên, sau đó trực tiếp mang cô vào phòng bệnh, trên đường đi cũng không thèm liếc qua mặt đất một cái.
Lúc đi ngang qua chỗ xe lăn, Nhạc Nha nhịn không được nhìn mặt của người đàn ông kia.
Trần Dạng lấy tay ngăn cản ánh mắt của cô, đá cửa phòng bệnh đóng lại, ngăn cách tất cả mọi âm thanh ở bên ngoài.
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật ở ngoài ngồi xổm xuống đất thở dài.
Trần Minh Võ lấy tay quệt vết máu trên mặt, nghiến răng lại.
Trong phòng bệnh không có gì, chỉ có kim tiêm trên giường vẫn đang nhỏ nước thuốc xuống đất từng giọt một, thấm ướt ga giường.
Nhạc Nha được anh thả lên giường, cô bắt lấy tay của Trần Dạng, run run giọng: “Cậu đừng nhúc nhích, để tôi đi gọi bác sĩ.”
Trần Dạng nói: “Tôi không sao.”
“Sao mà không sao được.” Nhạc Nha mở tay anh ra, dấu vết trên mu bàn tay vẫn hiện rõ, nhìn càng gần càng thấy đáng sợ hơn.
“Còn vết thương trên đầu cậu nữa…” Cô giơ tay muốn chạm lên, nhưng nửa chừng lại ngừng lại, không thể khống chế nổi giọt nước mắt rơi xuống.
Vừa nãy cô đã nhìn thấy tất cả, nhưng bây giờ khi anh đứng trước mặt mình, cô mới cảm thấy anh không hề đơn giản như vẻ ngoài chút nào.
Ba vì sao phải giúp đỡ anh, dù cô không biết chân tướng thật sự ẩn bên trong, nhưng tại sao ba cô lại không nói cho cô biết người ông giúp đỡ là ai, cô có cảm giác như tất cả mọi người đều đang lừa gạt cô vậy.
Trần Dạng tỏ vẻ bình tĩnh: “Không sao, hai ngày nữa là lành rồi.”
Ánh mắt Nhạc Nha dán chặt lên trán anh, hơi thở gấp gáp, đứt quãng nói: “Vừa… vừa nãy, tôi sợ cậu sẽ thật sự giết… giết người.”
Sợ Trần Dạng sẽ trực tiếp bóp cổ người kia đến chết.
Mấy phút trước cô thật sự rất sợ.
Trần Dạng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt của cô, không biết phải làm sao.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng khóc của cô gái nhỏ, còn có giọng nói lắp bắp mãi mới thành câu, nhưng anh không để ý lắm, tất cả tâm trí đều đặt trên người cô.
Anh ngồi xổm bên giường, “Cậu đừng khóc nữa, được không?”
Nhạc Nha nắm lấy tay anh, vết máu trên đó cọ lên nước mắt của cô, vừa khô vừa cạn bắt đầu tan ra, lưu lại mảnh vết tích nhỏ.
Cô đưa tay sờ lên đó, nhỏ giọng hỏi: “Có đau không?”
Không gì đau lòng hơn giọng nói của cô.
Trần Dạng gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Không đau.”