Tiểu Nguyệt Nha

Chương 47: Biến mất




Về phần ai là người đẹp kia, đáp án không cần nói cũng biết.

Nhạc Nha ở lối ra công viên chụp cho Trần Dạng một tấm hình, xung quanh nơi này gắn mấy bóng đèn nhỏ lung linh đủ mọi mầu sắc, một mình anh đứng giữa vùng ánh sáng, vừa mờ ảo những cũng vô cùng rõ nét.

Một con sói điển trai đeo tai thỏ.

Vẻ mặt Trần Dạng không vui.


Nhạc Nha đưa điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, “Cậu cười một cái đi.”

Trần Dạng: “Không.”

Nhạc Nha chỉ chỉ điện thoại, “Chụp ảnh mà không cười nhìn xấu lắm.”

Tuy nhiên nhan sắc của anh có giá trị cao, cho dù không cười cũng có thể một phát hạ gục người khác ngay.

Trần Dạng nhìn cô một cái, “Cậu không biết cười toe toét nhìn rất ngu à?”

Nhạc Nha phát hiện anh đang không vui, cô đi qua, kéo khóe miệng của anh lên, nhưng nhìn lại có chút hài hài, cô thình lình bật cười lớn.

Trần Dạng rũ mắt nhìn cô, “Buồn cười lắm à?”

“Không có, không có.” Nhạc Nha vội vàng khoát tay, “Tôi đang nghĩ đến chuyện mắc cười kia thôi, không phải cười cậu đâu.”

Khóe miệng Trần Dạng nhếch lên, “Cậu chụp cùng tôi, tôi sẽ cười ngay.”

Nghe anh nói vậy, Nhạc Nha xoắn xuýt trong một giây, sau đó khẽ gật đầu, vô cùng không tình nguyện.

Cô dựa vào một bên người Trần Dạng, bởi vì dáng người anh cao nên phải tìm góc độ phù hợp.

Chỉ là lúc cô đang nhích tới nhích lui, Trần Dạng tự mình khom lưng xuống, khiến chiều cao của hai người hơi bằng nhau.

Nhạc Nha sững người.

Trần Dạng nhắc: “Còn không chụp?”

Nhạc Nha nhanh tay nhấn chụp, hình ảnh hai người ở tư thế vừa rồi được ghi lại, tai sát tai, đứng rất gần nhau.

Đây có lẽ là bức ảnh chụp chung đầu tiên của cả hai.

Sau khi ra khỏi công viên, về đến cổng trường lại thêm một lần lén la lén lút giật gân nữa, may mà bảo vệ đang ở trong phòng gọi điện thoại, hai người cứ thế cúi lưng xuống chạy vào trong trường.

Lên tới dãy phòng học, Nhạc Nha và Trần Dạng tách ra, cô đi thẳng về lớp 1, bên trong đang dọn quét tàn dư của tiệc tối, cô Tưởng chủ nhiệm lớp cũng không có ở đấy.

Vừa đẩy cửa ra, bên trong lớp vô cùng náo nhiệt.

Tạ Khinh Ngữ nhìn thấy cô, vội vàng chạy tới, quơ quơ cây chổi trong tay, “Chơi đã rồi mới về đó hả, giờ sắp mười giờ rồi, có phải chơi vui lắm không?”

Nhạc Nha đỏ mặt chớp mắt, “Cậu nói gì vậy?”

“Tớ không nói gì hết.” Tạ Khinh Ngữ tỏ vẻ bí ẩn, sau đó đột nhiên bật cười lớn, “Cậu đừng có hiểu sai à nha, Nguyệt Nha, bây giờ cậu ghê lắm rồi đó, còn dám nghĩ đến mấy chuyện hẹn hò nữa.”

Nhạc Nha túm lấy cây chổi trong tay cô ấy, vứa quét ruy băng vừa thề thốt phủ nhận: “Tớ không có.”

Cô chỉ vô thức trả lời như vậy thôi mà lại bị Tạ Khinh Ngữ nói thế này, mà hình như câu nói kia của mình cũng có tầng ý nghĩa khác thì phải.

Tạ Khinh Ngữ “chậc chậc” hai tiếng.

*

Lúc Lương Thiên từ bên ngoài về lớp thì mọi người đã quét dọn xong.

Cậu ta nhảy lên ghế kéo máy quả bóng bay xuống rồi chích nổ mà không thèm thông báo trước, ngay lập tức bị mấy nữ sinh trong lớp rượt đuổi theo mắng toe toét.

Triệu Minh Nhật ở bên cạnh hò hét.

Mãi cho đến mấy phút sau, Lương Thiên mới trở về chỗ ngồi của mình, “Dạng ca về rồi à, cái này là gì vậy?”

Cậu ta chỉ món đồ trên bàn Trần Dạng.

Trên bàn là một cái băng đô, phải nói là băng đô khác với loại mà mấy nữ sinh hay dùng, ở trên băng đô đó có hai cái tai thỏ.

Hai lỗ tai rất lớn, một bên dựng đứng, bên còn lại thì rũ xuống, có chút ỉu xìu rầu rĩ.

Xem ra là loại chỉ có nữ sinh mới sử dụng.

Lương Thiên cầm lên, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi thăm người bên cạnh, “Ai bỏ tai thỏ này lên bàn Dạng ca vậy?”

Triệu Minh Nhật tùy ý liếc qua, cảm giác như đã thấy ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra, “Chắc là của ai đó để lộn chỗ.”

Tối nay lớp học loạn như vậy, bỏ lộn chỗ cũng rất bình thường.

Lương Thiên lật trái lật phải xem xét cả buổi, thật sự không kiềm nén được tò mò trong lòng, “Bộ con gái lớp mình không ai thích đeo cái này hả?”

Cậu ta hơi lớn giọng hỏi mấy nữ sinh xung quanh.

Mấy nữ sinh nhao nhao gật đầu, biểu thị bọn họ không hề đeo băng đô đó.

Lương Thiên thở dài một hơi, lại xuất hiện một ý nghĩ trong đầu, “Không phải là em gái nào thầm mến Dạng ca xong vụng trộm bỏ lại chứ.”

Cậu ta liếc mắt qua bó hoa trên bàn.

Hoa này có vẻ rất bình thường, giống loại hay được bán trong công viên, cậu ta đã ghé qua đó mấy lần nên nhớ rõ cậu nhóc bán hoa kia.

Cái này nhìn qua là biết ngay chỉ có nữ sinh mới mua, tối nay lại là tiệc tối, có nữ sinh tặng quà là điều vô cùng bình thường.

Lương Thiên cầm bó hoa lên, “Quà này tặng bất thành, không thể để Dạng ca thấy được, tôi sẽ đem quăng mấy thứ này đi trước khi Dạng ca về.”

Cửa sau mở ra, Trần Dạng mang theo gió lạnh đi vào lớp.

Lương Thiên cũng không ngờ mình vừa mới nhắc đến anh xong, mắt nhìn bó hoa trong tay, nói: “Dạng ca, tôi sẽ giúp cậu xử lý mấy thứ này.”

Ánh mắt Trần Dạng dừng lại, trầm giọng: “Được, cậu xử lý xong, tôi sẽ xử lý luôn cậu, được không?”

Lương Thiên: “…”

Sao lại hung dữ vậy chứ, tuy hai chữ sau cùng là đang hỏi ý kiến cậu ta, nhưng cậu ta nghe xong lại có cảm giác như anh đang muốn chém mình thành ngàn mảnh vậy.

Triệu Minh Nhật có vẻ hả hê, vừa nãy cậu ta có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được, bây giờ rốt cuộc cũng nhớ .

Đây không phải là mấy thứ Trần Dạng vừa về lớp là lấy từ trong túi ra sao?

Hèn gì lại thấy quen như vậy.

*

Ngày thứ hai sau tiệc tối được nghỉ học.

Tuy trời vẫn còn lạnh nhưng khí trời lại trong xanh, Nhạc Nha mang theo tập vẽ đến lớp dạy vẽ, cô đã đóng học phí cho mấy buổi học liền rồi.

Cô đã lâu không đi học, nếu không tới nữa thì kỹ năng của cô sẽ tụt hậu lại phía sau mất, lần này cô vẫn ngồi ở vị trí trong góc như trước.

Vừa mở hộp màu vẽ ra, Lâm Tâm Kiều đi tới.

Hai người khi đối mặt đều có chút cảm giác khó nói.

Vào tháng mười khi Nhạc Nha được xem bức tranh Lâm Tâm Kiều vẽ Trần Dạng, trong lòng vẫn còn đang mắng chửi Trần Dạng.

Mà bây giờ cô và Trần Dạng lại thân cận thế này.

Cô gái trước mặt lại đang theo đuổi Trần Dạng.

Nhạc Nha bỗng nổi lên một ý nghĩ, khóe môi hơi mím lại, cô không biết cái cảm giác không vui này từ đâu xuất hiện nữa.

Lâm Tâm Kiều cũng không nói chuyện với cô.

Sau khi lớp dạy vẽ kết thúc đã là một tiếng sau, Nhạc Nha vẽ được hơn phân nửa nhưng vẫn chưa hoàn thành xong, chắc tối này về nhà cô có thể bổ sung thêm để hoàn chỉnh bức tranh.

Đang thu dọn đồ đạc, cô vô tình nhìn thấy tranh vẽ của Lâm Tâm Kiều.

Phát giác ra ánh mắt của cô, Lâm Tâm Kiều hỏi: “Sao vậy?”

Nhạc Nha lắc đầu, “không có gì… chỉ là tôi cảm thấy người này hình như hơi quen.”

Bình tĩnh mà xem xét lại thì Lâm Tâm Kiều vẽ không tệ, bức tranh vẽ Trần Dạng lần trước giống y như đúc, còn lần này lại vô cùng rõ ràng, hình như là Triệu Minh Nhật.

Tuy số lần cô gặp Triệu Minh Nhật không nhiều, nhưng Nhạc Nha vẫn có thể nhận ra.

Lâm Tâm Kiều vỗ vỗ bức vẽ, “Ừ, cậu có quen đó.”

Nhạc Nha không lên tiếng, lại nghe cô ấy nói tiếp: “Tôi không thích nam sinh lần trước nữa, đổi người khác rồi.”

Lâm Tâm Kiều đã sớm nhìn ra là cô không vui.

Chắc là sau khi thoát khỏi trạng thái mất não kia, cô ấy nhìn nhận chuyện gì cũng tinh tường hơn rất nhiều, ví dụ như Ngô Á Mật bịa chuyện gài bẫy mình.

Chính cô ấy cũng cảm thấy mình có bệnh mới đi tin tưởng Ngô Á Mật.

Tuy không biết vì sao Trần Dạng lại đối xử với Nhạc Nha không giống như những người khác, nhưng nhất định là có nguyên nhân ẩn sau hành động của anh, không phải chỉ đơn giản là vì khuôn mặt xinh đẹp của cô được.

Triệu Minh Nhật cũng nói với cô ấy như vậy.

Cậu ta đã sớm nghi ngờ trong lòng Trần Dạng đã có người thương từ lâu, có lẽ là vì bạn bè chơi thân nên cậu ta có thể nhìn ra được dấu vết đó, chỉ là cậu ta không biết người đó là ai, nhưng giờ thì đã biết rồi.

Nhạc Nha “À” một tiếng.

Lâm Tâm Kiều nhìn bộ giạng ngốc ngốc ngơ ngơ này của cô, không nhịn được nở nụ cười, hỏi: “Có phải hôm nay nhìn thấy tôi cậu mất hứng lắm, đúng không?”

Nhạc Nha hơi ngượng ngùng, “Cũng không phải…”

Lâm Tâm Kiều chống mặt, “Như vậy gọi là ghen đó.”

Nhạc Nha nghe cô ấy nói mà đỏ bừng cả tai, hôm nay cô cột tóc cao, một phần tai ẩn hiện qua những lọn tóc mềm.

Đáng yêu cực kỳ.

Lâm Tâm Kiều cảm thấy đến mình còn thích nữ sinh như vậy thì huống chi là nam sinh.

Cô ấy cất kỹ đồ của mình, nói: “Lúc trước tôi chỉ thích vẻ ngoài của Trần Dạng thôi, cậu cứ coi như là tôi đang theo đuổi thần tượng đi, cậu hiểu theo đuổi thần tượng là sao không?”

Nhạc Nha cùng cô ấy ra khỏi lớp dạy vẽ, “Hiểu.”

Lâm Tâm Kiều nói tiếp: “Sau đó tôi phát hiện cậu ấy có bạn gái, cho nên tôi đã từ bỏ tình cảm này rồi, bây giờ tôi chỉ là người qua đường mà thôi.”

Nhạc Nha phát hiện cô ấy ví von rất đúng.

Cô mím môi cười, “Thật ra lần đầu tiên khi gặp cậu, tôi cũng chỉ mới quen biết Trần Dạng thôi.”

Lâm Tâm Kiều nói: “Cho nên có một số việc vốn đã là định mệnh rồi, cậu có thể cảm thấy như chỉ mới quen Trần Dạng, nhưng không chừng cậu ấy đã sớm biết cậu từ trước rồi.”

Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Biết tôi từ trước? Chuyện đó không có khả năng đâu.”

Lâm Tâm Kiều cười cười, “Tôi chỉ nghĩ vậy thôi, với lại cậu không biết ở trên mạng có mấy câu chuyện cả hai người sau khi kết hôn mới phát hiện ra hồi nhỏ từng chụp chung một khung hình à, có khi lúc nhỏ hai cậu cùng từng gặp nhau mà không nhớ đó thôi.”

Ai mà biết được.

Nhạc Nha gật đầu, không nói thêm gì nữa, lúc đi ngang qua quán trà sữa, cô nói: “Tôi mời cậu uống trà sữa nhé?”

Lâm Tâm Kiều ngạc nhiên, sau đó nói: “Cậu đều hào phóng với người mới quen như vậy à?”

Nhạc Nha mỉm cười, “Trà sữa cũng không tệ, giá rẻ mà.”

Lâm Tâm Kiều: “…”

Cô ấy đại khái đã biết vì sao cô gái này được nhiều người yêu thích rồi, khuôn mặt lúc im lặng sẽ là bộ dáng nhu thuận dịu dàng, đến lúc mở miệng lại ra vẻ ma mãnh dễ thương.

Trần Dạng rõ ràng có thể tìm được bạn gái đáng yêu thế này.

Vừa lên tiếng liền tỏa ra hơi thở của “tiểu phú bà”, sau đó lại trở thành tiểu khả ái khiến người ta muốn bao bọc cả đời.

Thật ghen tị với cô làm sao.

*

Ba ngày nghỉ đảo mắt cái trôi qua thật nhanh.

Nhạc Nha ở nhà đợi ba ngày, sau khi kết bạn với Lâm Tâm Kiều, cô còn phát hiện ra cô ấy rất thú vị nữa.

Cô ấy kể cho cô nghe từ đầu đến cuối chuyện trước kia theo đuổi Trần Dạng thế nào, cũng không quên trách móc Trần Dạng lạnh lùng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ấy một cái.

Nhạc Nha đọc tin nhắn của cô ấy liền muốn bật cười, không khỏi nghĩ tới hiện tại.

Trần Dạng trong câu chuyện của Lâm Tâm Kiều so với của cô y như thuộc hai thế giới bất đồng, nếu không phải do Lâm Tâm Kiều kể, cô sẽ không thể nào tin được.

Tối đó sau khi kết thúc lớp dạy vẽ, nằm trên giường êm, Nhạc Nha gửi tin nhắn cho Trần Dạng: “Cậu còn nhớ Lâm Tâm Kiều không?”

Trần Dạng giây sau liền trả lời: “Ai?”

Đơn giản chỉ có một chữ.

Nhạc Nha bĩu môi, một nữ sinh theo đuổi anh lâu như vậy mà anh cũng không nhớ rõ, đúng là đồ vô tình.

Nhưng cô không hề nhận ra, khóe môi của mình lúc đó lại bất giác cong cong thành nụ cười mỉm.

Cô đăng tấm ảnh chụp ở công viên kia lên Weibo, kèm theo bức vẽ mình vừa hoàn thành, bình luận phía dưới chủ yếu chỉ tập trung vào tấm ảnh chụp.

“Đây là đang công khai yêu đương sao?”

“Ai da, mấy bà cô già này vui quá đi, khi nào tôi mới tìm được bạn trai như vậy chứ.”

“Hai người mang tai ngược rồi nha.”

“Đúng rồi ha ha ha ha, đáng lẽ Nguyệt Nha phải đeo tai thỏ mới đúng, vậy mà còn dám mang tai sói, cười chết mất.”

Đối với bình luận cuối cùng, Nhạc Nha cũng không dám nhìn thẳng nữa.

Ngày đầu tiên đi học lại sau kì nghỉ, có không ít học sinh đi học muộn, phải nghiêm chỉnh đứng thẳng hàng ở bục giảng vì bị phạt, chăm chỉ lớn tiếng đọc sách không ngừng.

Tạ Khinh Ngữ chọt chọt lưng Nhạc Nha, “Hai ngày này cậu vui lắm à?”

Nhạc Nha sờ lên mặt mình, “Tớ biểu hiện rõ vậy hả?”

“Không phải gọi là rõ nữa.” Tạ Khinh Ngữ liếc mắt, “Là vô cùng rõ, đặc biệt rõ mới đúng.”

Nhạc Nha thì thầm: “Chắc là vì gần đây không có chuyện gì xảy ra.”

Tạ Khinh Ngữ còn lâu mới thèm tin lý do này.

Qua mấy giây, cô ấy lại nhỏ giọng nói: “À, đúng rồi, hôm nay tớ nhìn thấy Tô Tuệ với Tô Thành đi chung xe đến trường đó.”

Nhạc Nha thuận miệng đáp: “Chắc là tình cờ gặp nhau trên đường.”

Tạ Khinh Ngữ lấy sách che mặt mình lại, “Không phải đâu, xe đó là xe nhà Tô Tuệ mà, cậu ấy với Tô Thành từ lúc nào đã đi học chung với nhau như vậy chứ.”

Nhạc Nha nhớ đến chuyện ở khu phát thanh đó, nói: “Hình như bọn họ đã biết nhau từ trước rồi, chắc là thân thích gì đó.”

Lúc đó Tô Tuệ cũng có giới thiệu cô với Tô Thành, Tô Thành còn ra vẻ rất chăm sóc Tô Tuệ, tuy không đặc biệt rõ ràng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.

Tạ Khinh Ngữ gật đầu, “Có khả năng.”

Lúc cô ấy nhìn thấy, Tô Tuệ vừa xuống xe là bỏ chạy ngay, giống như không muốn người khác biết cô ấy quen Tô Thành vậy.

Chỉ là cả hai cùng họ Tô, nên cũng có thể là thân thích của nhau.

Sau giờ tự học buổi sáng, Nhạc Nha đến phòng lấy nước.

Lúc đi ra cô liền nhìn thấy Triệu Minh Nhật và Lương Thiên đang ở bên ngoài cãi nhau, không biết đang nói gì, nhưng phảng phất như có nhắc đến Trần Dạng.

Nhạc Nha đi qua, “Trần Dạng có ở trên lớp không?”

Lương Thiên và Triệu Minh Nhật đang nói chuyện bỗng im bặt, một hồi sau, Lương Thiên khô khan nói: “Dạng ca lên văn phòng rồi.”

Nhạc Nha gật đầu, “À.”

Cô cũng không nghi ngờ gì, xoay người đi về lớp.

Đợi đến khi Nhạc Nha trở về lớp rồi, Lương Thiên mới dám thở hắt ra nhẹ nhỏm, “Làm tôi sợ muốn chết, giật hết cả mình.”

Triệu Minh Nhật nói: “Cậu cũng không thể gạt cô ấy hoài được.”

Lương Thiên gãi gãi đầu, “Giấu được lúc nào hay lúc đó.”

Nhạc Nha không hoài nghi lời nói của Lương Thiên, chỉ là liên tiếp hai ngày không gặp Trần Dạng, cô mới nhận ra có gì đó không đúng.

Ngày thứ hai là kì thi tháng, cô với Trần Dạng đều được xếp ở phòng thi thứ nhất, nhưng mãi cho đến khi buổi thi bắt đầu, vị trí đầu tiên vẫn trống không.

Sau khi buổi thi Ngữ văn kết thúc, Nhạc Nha chạy nhanh lên bàn đầu nhìn, rõ ràng ở trên bàn dán tên của Trần Dạng.

Cô cho rằng anh chỉ vắng một buổi thi mà thôi, nhưng không ngờ vị trí của Trần Dạng vẫn để trống đó, từ buổi thi Ngữ văn đầu tiên cho đến ngày thi Tiếng Anh kết thúc, Trần Dạng vẫn không xuất hiện.

Giống như anh đã biến mất vào hư không vậy.

Nhạc Nha gửi tin nhắn qua cũng như đá chìm đáy bể, ngay cả gọi điện cũng luôn gặp máy bận.

Trong lòng cô sợ hãi, ngày thi Tiếng Anh cuối cùng vừa kết thúc, cô liền chạy đến lớp 17 chặn đường Lương Thiên và Triệu Minh Nhật, “Trần Dạng tại sao ngay cả kì thi tháng cũng không xuất hiện vậy?”

Lương Thiên đang đứng bên ngoài cửa sổ, quay vào trong ném gì đó, vừa quay người lại nhìn thấy cô, vô thức nói: “Cậu ấy xin nghỉ rồi.”

Nhạc Nha truy hỏi: “Tại sao?”

Lương Thiên vẫn luôn cho Nhạc Nha là nữ sinh ngốc bạch ngọt, thẳng cho tới hôm nay cô đứng trước mặt cậu ta thế này.

Cậu ta rất ít khi gặp nữ sinh như vậy, vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn, nhưng vẻ mặt lại kiên định, ánh mắt trong suốt tỏ rõ quyết tâm.

Lương Thiên nhếch môi cười, ra vẻ nhẹ nhõm, “Vì bị bệnh chứ sao, cho nên không tới thi được, hai ngày nữa là cậu ấy khỏe rồi…”

Chỉ là bị nhìn chăm chú như vậy, cậu ta càng nói càng không đáng tin.

Tay Nhạc Nha hơi siết chặt lại, “Tôi muốn biết sự thật.”

Triệu Minh Nhật đụng vào lưng Lương Thiên, thở dài: “Nhìn đi, tôi đã nói là không giấu được đâu, cậu cũng đừng nói dối nữa.”

Lương Thiên phản bác: “Cậu con mẹ nó còn không cản tôi.”

Nghe thấy hai người họ nói chuyện, cả người Nhạc Nha đều căng thẳng, trực giác cảnh báo nhất định đã có chuyện gì đó không hay xảy ra.