Trần Dạng vừa nói xong, trong phòng học yên lặng không một tiếng động.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hướng đến ngón tay đang tiếp xúc của hai người, bây giờ có vẻ rất bình thường, nhìn không ra vừa rồi là người nào thắng.
Lưu Thần Thần là thấy rõ nhất, vì lúc nãy cô ấy chỉ tập trung đúng một nơi đó, cho nên nắm chắc tình huống vừa rồi nhất.
Cô ấy mở miệng nói: “Cô bạn đó…”
Người bạn ngồi kế bên vội vàng ngăn cản cô ấy lên tiếng, nhắc nhở: “Thần Thần, trước khi cậu nói gì đó nhớ suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói.”
Lưu Thần Thần ngẩn người.
Người bạn kia nhỏ giọng nói: “Cậu ấy nói cô bạn kia thắng thì chính là cô ấy thắng, chỉ là một trò chơi thôi mà, cũng chẳng có thưởng, bây giờ cậu nhảy ra nói thật làm gì?”
Đầu óc của cô bạn tốt này của mình toàn là nếp nhăn, chẳng có chút hiểu biết nào về chuyện tình cảm giữa nam nữ, nên không hề hiểu ý nghĩa phía sau của chuyện đang xảy ra.
Rõ ràng là Trần Dạng đang cố ý làm như vậy.
Nếu không thì một lão đại luôn đứng đầu trường, thường xuyên đánh nhau, sao có thể thua một nữ sinh yếu ớt không có kinh nghiệm như thế, chỉ dùng đầu ngón chân thôi cũng có thể nhìn thấy ý đồ phía sau của anh.
Lưu Thần Thần được cô bạn của mình giải thích, tuy vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng rất thông minh mà im lặng không nói nữa.
Triệu Minh Nhật ở phía trên nói: “Trò chơi kết thúc tại đây, người thắng sẽ được một hộp sữa chua, mặc dù chỉ là một hộp sữa nhưng không được ghét bỏ nó đâu đó.”
Có người phát năm hộp sữa lên bàn lớn.
Thật ra loại sữa này rất phổ biến trong siêu thị nhỏ ở ngoài trường, nhưng vì tiệc tối trong lớp đang bừng bừng khí thế nên phần thưởng dù có thế nào cũng không quan trọng lắm.
Cả nhóm bắt đầu giải tán trở về chỗ ngồi của mình.
Tạ Khinh Ngữ nãy giờ ngồi trong góc xem chuyện vui, thấy Nhạc Nha đi xuống, cô ấy cười tủm tỉm ngoắc tay: “Chúc mừng cậu nha ha ha ha ha.”
Nhạc Nha nói: “Cậu đừng có cười tớ nữa.”
Tạ Khinh Ngữ lắc lắc đầu của mình, “Tớ chỉ đang chúc mừng cậu thôi mà, cái gì mà chọc với ghẹo cậu chứ, cậu đang nghĩ gì vậy.”
Nhạc Nha bị cô ấy nói mà nghẹn cả lời.
Trở về chỗ ngồi trong góc y chang như lúc vừa mới vào lớp, thừa dịp ở trên đang diễn tiểu phẩm, cô vụng trộm nói với Trần Dạng: “Hồi nãy cậu không cần phải cố ý nói vậy đâu.”
Cô đối với chuyện thắng thua không để ý nhiều lắm, nếu bản thân không thắng được thì cô cũng không cần phải nghĩ đến mấy chuyện khác.
Trần Dạng nghiêng đầu nhìn cô.
Đến khi Nhạc Nha bị nhìn chằm chằm mà mặt mày nóng dần, anh mới từ từ lên tiếng: “Cậu dụ dỗ tôi như vậy, tôi không cho cậu thắng thì thấy có lỗi quá.”
Nhạc Nha: “…”
Cô không ngờ Trần Dạng vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện này.
Nhạc Nha phủ nhận: “Tôi không có dụ dỗ gì cậu nha.”
Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung tiếp: “Tôi cũng không có quyến rũ cậu.”
Rõ ràng cô là người trong sạch, bản thân anh tự nghĩ quá nhiều, vậy mà còn đổ lỗi qua cho cô, đúng là đáng giận.
Trần Dạng gật đầu, “Ừ, cậu không có.”
Rõ ràng là anh đang qua loa cho có.
Nhạc Nha nhịn không được ghé sát gần anh một chút, lớn tiếng nói: “Tôi thật sự không có, rõ ràng là cậu quyến rũ tôi mới đúng.”
Tiếng nhạc trong lớp đúng lúc ngừng lại.
Những lời khác thường này vang dội trong phòng học nhỏ.
Toàn bộ mười mấy bạn học xung quanh nhịn không được nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói, liền thấy Trần Dạng và Nhạc Nha.
Các học sinh: “…”
Có phải bọn họ sẽ bị giết người diệt khẩu không trời?
Mấy học sinh trong lớp phát hiện, Trần Dạng đúng là người có hai mặt khác nhau.
Nhạc Nha đẩy Trần Dạng, “Cậu nghe thấy chưa?”
Trần Dạng nhìn lướt qua mấy bạn học trong lớp, tự nhiên cảm thấy vui vui trong lòng, cười cười, “Nghe thấy rồi.”
Lúc này Nhạc Nha mới yên tâm, “Vậy thì tốt.”
Đợi đến khi cô quay đầu lại, nhìn thấy vô số ánh mắt đang chăm chú đến chỗ mình, cô mới thoáng ngây ngẩn cả người, phát hiện ra vừa rồi hình như trong lớp đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Ánh mắt của mấy học sinh trong lớp sáng rực nhìn cô.
Tuy không biết cô bạn này là ai, nhưng bọn họ không thể đè nén tính hiếu kì trong lòng được.
Trần Dạng là đại biểu cấm dục của lớp 17, hầu như mỗi ngày đều có nữ sinh đến tỏ tình với anh, thậm chí đa số nữ sinh trong lớp cũng muốn tỏ tình với anh.
Đương nhiên cuối cùng cũng chẳng có ai thành công, mỗi lần như vậy đều truyền ra mấy lời đồn đãi anh lãnh đạm hoặc không thích nữ sinh.
Mà bây giờ thì lời đồn đó cuối cùng cũng đã bị phá đổ.
Trần Dạng rõ ràng cũng biết cách quyến rũ người khác nha.
*
Lưu Thần Thần rốt cuộc cũng hiểu.
Cô ấy lần đầu tiên thấy mấy chuyện mập mờ ngoài thực tế thế này, hoàn toàn không giống với mấy lần trước kia từng xảy ra trong lớp, những chuyện đó toàn là cô ấy được nghe đám bạn cùng phòng kể lại mới biết được.
Bình thường khi nghe xong, cô ấy đều thốt lên kinh ngạc “A, thì ra họ là người yêu của nhau”, “Hèn gì mình thấy họ hay đi về chung với nhau”, đại loại như vậy.
Lần này lại là chuyện xảy ra trước mặt cô ấy.
Lưu Thần Thần trong khoảng thời gian ngắn không thèm để tâm đến bữa tiệc tối nữa, lén lút nhìn qua phía trong góc đối diện, mỗi lần nhìn qua là mỗi lần phát hiện ra thứ gì đó, cô ấy như nín thở, cảm giác mình cũng đang khẩn trương theo.
Cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dạng kiên nhẫn nói chuyện với nữ sinh như vậy, chứ bình thường ngay cả khi bàn về chuyện bài tập trong lớp với cán bộ bộ môn cũng phải mất mấy phút anh mới trả lời.
Cũng không biết nữ sinh kia là ai.
Lưu Thần Thần nhịn không được nhìn qua Nhạc Nha, quan sát chăm chú một hồi lâu, trong lòng thán phục vô cùng.
Cô bạn đó xinh quá, khiến cô ấy lại có chút tự ti mặc cảm.
Lưu Thần Thần đã gặp qua nhiều người đẹp, nhưng cũng chưa thấy ai có vẻ đẹp như cô bạn đó, vừa mềm mại lại xinh xắn, giống y như kiểu mấy nàng công chúa được cưng chiều ngày xưa.
Đáng yêu ngây thơ, lại xinh đẹp động lòng người.
Cô ấy là nữ sinh mà còn có mong muốn được ôm cô vào lòng cưng chiều thật tốt, huống chi là mấy nam sinh.
Lưu Thần Thần đăm chiêu nửa ngày trời, thậm chí còn nghĩ tới nếu nói chuyện yêu đương, Trần Dạng sẽ bộc lộ tính khí thế nào trước mặt Nhạc Nha đây.
Sau đó càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn.
Nữ sinh như vậy đáng lẽ phải được nâng niu trong lòng bàn tay với đúng, sao lại để lão đại tàn bạo chuyên đánh nhau để mắt tới chứ.
Lưu Thần Thần buồn rầu nhìn qua góc lớp bên kia.
Lúc này tiệc tối đã diễn ra được hơn phân nửa, cô ấy thấy Trần Dạng đưa tay qua ngắt mũi Nhạc Nha một cái, Nhạc Nha vuốt vuốt mũi của mình, lầm bầm câu gì đó.
Lưu Thần Thần lại cảm thấy buồn hơn.
Bạn tốt thấy bộ dạng cô ấy không vui, dò hỏi: “Cậu đang nhìn gì đó? Sao ra vẻ tức giận bất bình như vậy?”
Lưu Thần Thần lẩm bẩm: “Trần Dạng sao lại ngắt mũi con gái người ta như vậy, cậu ấy có biết hành động đó thô lỗ lắm không!”
Bạn tốt ngẩn người mấy giây, sau đó chợt cười.
Cô bạn đưa tay qua ngắt mũi Lưu Thần Thần một cái, “Cậu không biết hả, hành động này giữa nam và nữ, gọi là tán tỉnh đó.”
Là tán tỉnh à.
Thế giới nội tâm của Lưu Thần Thần như sụp đổ trong gan tấc.
*
Nhạc Nha sau lần lớn tiếng hồi nãy không mở miệng nói thêm lời nào nữa, cô đã đánh mất hết thể diện rồi.
Trần Dạng trêu chọc cô, “Sao vậy?”
Nhạc Nha lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh, cũng không gửi câu nào, chỉ là một hình dán biểu tượng, trên đó ghi bốn chữ “Tôi bế quan rồi”.
Cô thật sự bế quan tỏa cảng rồi.
Trần Dạng nhịn không được bật cười.
Trên mặt bàn chồng chất hạt dưa, anh vừa tách vỏ vừa nói: “Một hồi là bọn họ quên ngay thôi.”
Nhạc Nha không thèm để ý tới anh.
Trần Dạng rốt cuộc cũng quay đầu sang, phát hiện cô thật sự không vui, đưa hết hạt dưa của mình cho cô, “Ăn xong dẫn cậu ra ngoài được chưa?”
Nhạc Nha ngẩng đầu, “Thật hả?”
Trần Dạng gật đầu, “Ừ.”
Có thể ra ngoài đương nhiên là chuyện tốt rồi, vì nếu cứ ở đây không chừng lại xảy ra chuyện gì đó nữa thì sao, Nhạc Nha lấy hết hạt dưa trong tay anh nhét vào miệng, khiến miệng nhỏ phồng lên như con sóc chuột.
Trần Dạng thừa cơ nhéo mặt cô một cái, “Có ai thèm dành ăn với cậu đâu, ăn nhiều như vậy coi chừng bị nghẹn bây giờ.”
Xúc cảm không tệ chút nào.
Nhạc Nha đánh vào tay anh, nói một cách mơ hồ: “Xong, tôi ăn xong rồi, tụi mình bây giờ có thể ra ngoài được rồi.”
Trần Dạng bất đắc dĩ nói: “Đi thôi.”
Bọn họ ngồi trong góc, bên cạnh chính là cửa sau, khi đi ra ngoài im hơi lặng tiếng nên không nhiều người để ý tới, dù có nhìn thấy cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi.
Tạ Khinh Ngữ ai oán: “Cậu cứ vậy bỏ tớ đi hả?”
Nhạc Nha nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Tớ ra ngoài trước, nếu cậu muốn về lớp có thể đi chung với tớ.”
Tạ Khinh Ngữ nhìn qua lão đại đứng bên cạnh, “Thôi tớ ở đây một xíu rồi về.”
Cô ấy tốt nhất vẫn nên ở đây xem tiệc tối thì hơn.
Sau khi ra khỏi lớp học, cả người Nhạc Nha bỗng thả lỏng hẳn, cô liền thở hắt ra nhẹ nhõm.
Vừa rồi ở trong lớp bị mọi người vây xem y như con thú quý hiếm, cái cảm giác đó thật kỳ quái quá mức, trước kia khi cô đứng diễn thuyết trước đám đông cũng không có loại cảm giác này.
Nhạc Nha lo lắng hỏi: “Bọn họ sẽ không nói lung tung chứ?”
Trần Dạng lười biếng kéo cửa lại, “Nói lung tung?”
Nhạc Nha thuận tiện nói mò một chút: “Ví dụ mấy lời đồn đãi không đúng sự thật đó, sẽ dễ bị giáo viên phát hiện lắm.”
Trần Dạng đút tay vào túi quần, tản lờ nói: “Họ không nói đâu.”
Nói cách khác là, bọn họ không dám.
Nhìn vẻ mặt không quan tâm đến của anh, Nhạc Nha không hiểu sao lại cảm thấy yên lòng, liền cất chuyện này ra sau đầu.
Bộ dáng hiện tại của anh rất giống với lúc cô nhìn thấy anh ở đối diện quầy bán quà vặt rất lâu về trước, vẫn là vẻ lười biếng đó, không để tâm đến bất cứ chuyện gì.
Nhạc Nha thu hồi ánh mắt.
Bên ngoài ngoại trừ ánh đèn hành lang cũng chẳng có ai, trời có chút lạnh, phía trên dãy phòng học vuông vức là ánh trăng sáng rực, treo cao cao ở trên bầu trời đêm, tròn tròn trông rất đẹp mắt.
Trần Dạng dẫn Nhạc Nha vào trong cầu thang, sau đó ngồi xuống cùng một chỗ.
Giống y như lúc mới quen không lâu về trước, Nhạc Nha ở trong cầu thang dán băng cá nhân cho anh, chỉ là lần này đã đổi sang cầu thang khác.
Trong khu cầu thang không có người, đèn cảm ứng âm thanh cũng không sáng.
Nhạc Nha hỏi: “Tối nay cậu không biểu diễn gì hả?”
Trần Dạng nói: “Không có gì hay để biểu diễn.”
Anh đưa tay vào túi quần lục tìm, sau đó móc ra một bao thuốc lá, tùy ý rút ra một điếu, rồi tìm bật lửa để châm.
Nhạc Nha nhíu mày nói: “Cậu đừng hút thuốc, hại cho sức khỏe lắm.”
Đang nói chuyện, đèn trong cầu thang bừng sáng, hai người cứ vậy ngồi trong ánh sáng, biểu cảm trên mặt cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Tay Trần Dạng điểm lên bao thuốc, phát ra âm thanh cộp cộp.
Nói xong câu đó, Nhạc Nha cũng sợ anh giận, mím môi không nói nữa, cúi đầu nhìn dưới chân mình.
Thật lâu sau, cô nghe thấy Trần Dạng trầm thấp nói: “Tôi biết rồi.”
Đúng lúc đó ánh đèn trong cầu thang lại tắt đi.
Trần Dạng cất bao thuốc vào túi, đưa tay chạm vào tai Nhạc Nha, mềm mại mịn màng, “Bây giờ gan lớn hơn trước rồi.”
Nhạc Nha né tránh, “Tôi không có.”
Rõ ràng mình vẫn giống như trước đây mà.
Trần Dạng không thèm tranh chấp với cô, con ngươi đen kịt lại, cứ như bị hút hồn, tay anh lần theo vành tai rồi từ từ trượt xuống dưới cổ của cô.
Lạnh, lạnh vô cùng.
Nhạc Nha bất thình lình bị kích thích, rụt rụt cổ lại, mà cô cứ co rụt cổ như vậy, khiến tay của Trần Dạng bị kẹp giữa lớp cổ áo và cổ của cô.
Xúc cảm mềm mại ấm áp khiến anh rên lên một tiếng.
Nhạc Nha nghe thấy mà tai đỏ bừng, một lần nữa cử động, đưa tay túm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng phát ra âm thanh như vậy…”
“Hửm?”
Trần Dạng thấp giọng hỏi lại.
Nhạc Nha nói: “Đừng phát ra mấy âm thanh kỳ quái đó.”
Giọng cô rất nhỏ, Trần Dạng ban đầu không hiểu ý cô lắm, rồi sau đó sững người lại, liếm liếm môi trên, “Nhạc Nha, sao cậu lại đáng yêu như vậy.”
Nhạc Nha hơi hếch mặt, “Nhiều người cũng nói vậy đó.”
Trần Dạng càng muốn cười lớn hơn, “Cậu còn đắc ý nữa.”
Nói xong, anh ngang nhiên xông qua.
Nhạc Nha đúng lúc quay sang, đối mắt với anh.
Đang lúc muốn cử động, vai của cô bị đè lại, giọng Trần Dạng khàn khàn, cảnh báo: “Đừng nhúc nhích.”
Nhạc Nha kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Trần Dạng cười nhẹ: “Tôi muốn hôn cậu.”
Lần này anh không phải đang trưng cầu ý kiến cô, mà là thông báo trước một tiếng.
Không đợi Nhạc Nha đáp lại, Trần Dạng áp sát người xuống, nhu hòa phủ lấy môi cô, nụ hôn nóng rực rơi lên cánh môi của cô.
Trong khoảng khắc đó, đầu óc của cô có chút phản ứng không kịp.
“Cậu…” Trần Dạng mút lấy đôi môi mềm mại, xâm nhập vào trong, cạy mở răng của cô, chuẩn xác mà cường thế nuốt hết mọi thanh âm của cô.
Nhạc Nha rõ ràng cảm nhận được, anh đang hôn cô.
*
Trong cầu thang im lặng vạn phần.
Cảm giác tê dại trên môi khiến cả người Nhạc Nha như nhũn ra, có chút không ra hơi.
Cô vô thức đẩy anh, Trần Dạng lại vây cô chống đỡ dọc bờ tường, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, cảm giác ngưa ngứa.
Nhạc Nha kìm nén không được nói nhỏ: “Đừng…”
Trần Dạng rốt cuộc cũng buông cô ra, nhưng vừa lúc cô thả lỏng người, anh lại hôn nhẹ lên môi cô hai cái, “Tôi đã nhịn lâu lắm rồi.”
Thật sự là rất lâu rồi.
Trong cầu thang yên tĩnh đến mức dọa người, Nhạc Nha tuyệt đối không dám hé một lời nào, cũng chẳng biết mấy lời này của anh rốt cuộc là ý gì.
Cô cúi đầu, giơ tay trái lên, ngón trỏ sờ lên bờ môi của mình, phía sau lưng truyền đến từng cơn run nhẹ.
Trần Dạng nhìn cô, “Cậu có từng hẹn hò với ai bao giờ chưa?”
“…”
Nhìn con thỏ nhỏ không lên tiếng, Trần Dạng nói tiếp: “Không lên tiếng có nghĩa là không có, vừa hay, tôi cũng không có.”
“…” Vẫn như trước cô không nói tiếng nào.
Qua một hồi lâu, Trần Dạng đưa tay nhấc cằm cô lên, cân nhắc hỏi: “Cậu có hiểu ý tôi không?”
Nhạc Nha mở to mắt, “Không hiểu.”
Trần Dạng vỗ vào trán cô, “Đừng có trợn mắt nói mò.”
Hai tay Nhạc Nha băn khoăn xoắn vào nhau, nhẹ nói: “Tôi không biết, tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện này…”
Mười mấy năm sống trên trời cô chưa từng trải qua chuyện giống vậy.
Đang muốn nói tiếp, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói: “Hôm nay vui chết mất, tớ chẳng muốn đi học nữa.”
Nhạc Nha đóng chặt miệng, không nói thêm gì nữa.
Ở bên ngoài có người khác đáp lại: “Không muốn học cũng vô dụng, ngày mai được nghĩ, ba ngày sau phải đi học bình thường rồi, tụi mình chẳng còn chút ngày nghỉ nào đâu.”
“Nói bậy, còn kỳ nghỉ đông nữa mà, thời gian nghỉ dài hơn ha ha ha.”
“Mau về lớp thôi, còn nửa tiếng nữa là tiệc tối kết thúc rồi, tụi mình không được bỏ lỡ giây phút nào đâu, may mà bây giờ đang là phần hát hò đó.”
Tiếng nói chuyện của hai người ngày càng gần, giống như chỉ trong tích tắc bọn họ sẽ đi lại đây vậy, Nhạc Nha cũng nhịn không được thở gấp hơn một chút.
Tiếng bước chân đột nhiên chuyển sang hướng khác.
Thì ra họ đi từ phòng vệ sinh bên kia tới, bây giờ đang trở về lớp, cứ thế đi thẳng qua lớp 1, không cần phải đi qua cầu thang bên này.
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, “Tiếp tục đi.”
Im lặng mấy giây, Nhạc Nha mới lên tiếng: “Trần Dạng.”
Trần Dạng nhìn cô, “Ừ?”
Sau một giây lấy lại an tĩnh, Nhạc Nha hít một hơi thật sâu, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “…Cho tôi thời gian suy nghĩ đã.”
Trần Dạng chăm chú nhìn cô, hồi lâu sau mới nói, “Được.”
Nhạc Nha nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy chuyện vừa rồi xảy ra như chỉ trong chớp mắt, sau lưng cô ẩm ướt một tầng mô hôi mỏng.
Haiz, cô thở dài.
Trong cầu thang có gió thổi qua, len lỏi hơi lạnh giữa hai người, bầu không khí kiều diễm như bị thổi sạch, chỉ còn lại cơn lạnh cóng đến mức run người.
Thật lâu sau, Trần Dạng lại áp sát cô, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của cô, khàn giọng nói: “Tôi muốn hôn cậu lần nữa.”
Anh nheo mắt lại, đôi lông mày hơi nhếch hiện lên một tia ham muốn.
Nhìn thấy ánh mắt Trần Dạng chuyển đỏ, Nhạc Nha lại hơi sợ trong lòng, cảm nhận được lực siết bên eo cũng dần lớn hơn.
Cô năn nỉ anh: “Trần Dạng, cầu xin cậu đó.”
Không ngờ, cô vừa nói xong, Trần Dạng lại càng đáng sợ hơn, khí thế quanh thân anh áp chế lên người cô, khiến cô như nghẹn cả họng.
Y như con dã thú đang chuẩn bị nhảy ra khỏi lồng sắt chắc chắn vậy.