Lúc trở lại lớp 17, có nam sinh và nữ sinh đang hát bản tình ca, mấy học sinh trong lớp đều la hét ồn ào.
Ngoại trừ một số người cá biệt chú ý đến bên ngoài, còn lại cũng không có ai quan tâm lắm.
Nhạc Nha ngoan ngoãn ngồi kế bên Trần Dạng, từ lúc Trần Dạng nói xong câu kia, cô không nghe thấy anh nói thêm gì nữa, cũng không biết có phải tại anh đang giận gì đó không.
Cô đẩy hộp sữa của mình qua, có lẽ vì mua cho nữ sinh nên hương cũng là mùi dâu tây, cô thuận tay đẩy cả ống hút qua, dù sao cũng là nhờ anh nên cô mới có thưởng.
Trần Dạng không nói gì, cắm ống hút vào, phát ra một tiếng tách nhỏ, bị bao phủ trong tiếng nhạc ồn ào trong lớp.
Sau đó anh đẩy hộp sữa ngược lại đến trước mặt Nhạc Nha.
Lưu Thần Thần một mực chú ý qua bên này lộ ra vẻ mặt “Tôi thấy hết rồi nhé”, ngo ngoe muốn động đậy.
Trần Dạng bây giờ cảm thấy mình không thể lên tiếng được, nếu nói chuyện sẽ vạch trần hết những suy nghĩ trong đầu anh mất, vừa rồi cô gái nhỏ đặt tay lên người anh, đôi mắt long lanh nước nhìn anh.
Sau đó… cầu xin anh.
Trần Dạng mím môi, trước mắt hiện lên cánh môi hồng hồng của Nhạc Nha vì bị anh hôn, yếu hầu khẽ nhúc nhích, anh lướt lưỡi qua hàm răng, lại nhỏ giọng chửi một tiếng.
Nhạc Nha không nghe thấy, vụng trộm nhìn anh, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Trần Dạng, có phải cậu khó chịu ở đâu không?”
Sắc mặt Trần Dạng khôi phục lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, rồi mở ra, nghiêng đầu nhìn cô, lời ít ý nhiều nói: “Không có gì.”
Không có gì mới là lạ.
Nhạc Nha không hiểu tại sao anh lại đột nhiên đè thấp giọng xuống như vậy, thậm chí giọng nói còn khàn khàn, rõ ràng hồi nãy vẫn bình thường mà.
Nhưng dù có khàn giọng thì vẫn rất dễ nghe.
Nhạc Nha cẩn thận nhéo nhéo lỗ tai của mình, suy nghĩ một cách nghiêm túc, đẹp trai thật có lợi.
Trần Dạng hỏi: “Không uống à?”
Nhạc Nha đang nghĩ về chuyện của anh, tâm tư vụng trộm không muốn nói ra cho ai biết, vì thế vừa nghe anh hỏi, trái tim lập tức đập nhanh, vội vàng cầm hộp sữa lên hút một hơi thật mạnh.
Thành công khiến bản thân mình bị sặc.
Trần Dạng cười một tiếng, vẻ mặt hơi thả lỏng, vỗ vỗ lên lưng cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, cách lớp áo lông cũng không rõ ràng lắm.
Nhạc Nha ho hai tiếng, rút tờ khăn giấy ra lau miệng.
Đợi một lát sau cô mới phát hiện ra mình đã lỡ uống sữa mất rồi, thì thầm nhỏ: “Thật ra tôi định đưa cho cậu uống cơ.”
Sau đó bị anh làm cho giật mình nên tự mình uống luôn.
Ánh mắt Trần Dạng rơi lên hộp sữa, lại chuyển hướng qua mặt cô, “Uống thì cũng uống rồi, không phải chuyện gì lớn.”
Nhạc Nha nghĩ thầm thấy cũng đúng.
Bài hái tình ca cách đó không xa vừa lúc kết thúc, Triệu Minh Nhật tuyên bố đã đến năm tiết mục cuối cùng, bây giờ sẽ đến tiết mục Song Hoàng [1].
[1] Song Hoàng; hai bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói)
Tuy mấy tiết mục tiệc tối thường kém hấp dẫn hơn mấy tiết mục cuối năm, nhưng vẫn rất thú vị, đối với đám học sinh mà nói như vậy đã là quá tốt rồi.
Nhạc Nha chăm chú xem, vỗ tay cả buổi.
Thẳng đến khi cô nhìn thấy Trần Dạng tiện tay cầm hộp sữa trên bàn của cô, sau đó dưới ánh mắt chằm chằm của cô uống một ngụm rồi trả về chỗ cũ, vị trí không thay đổi gì.
Nhạc Nha kinh sợ.
Lưu Thần Thần cách đó không xa: !!!
Cô ấy biết ngay mà, nhất định là có biến, cả hai người đều uống chung một hộp sữa, không uổng công cô ấy đã quan sát lâu như vậy, rốt cuộc cũng nhìn thấy hình ảnh mấu chốt.
Bạn thân ngồi bên cạnh bị cô ấy chọc lấy cả buổi, vẻ mặt im lặng, nhỏ giọng nói: “Cái này còn không rõ ràng nữa ư, bây giờ cậu ấy có lên hát tình ca tớ cũng không thấy bất ngờ.”
Lưu Thần Thần cảm thán: “Giáo bá cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu rồi.”
Bạn thân gật đầu: “Đúng vậy, thật ra tớ muốn biết rõ mấy lời đồn cậu ấy đánh nhau như thế nào cơ, không có ảnh chụp cũng không có nhân chứng, nhưng tớ sợ cậu ấy lắm.”
Cứ thế hung danh truyền đi khắp nơi, tuy bạn cùng lớp bình thường không hay thấy anh tức giận, nhưng chỉ cần tinh mắt một chút đều có thể nhìn ra, vì thế càng sợ anh hơn.
Nhạc Nha vỗ nhẹ lên tay Trần Dạng, “Cái đó…”
Nghe vậy, Trần Dạng quay đầu sang, “Ừ?”
Nhạc Nha chỉ chỉ hộp sữa trong tay anh, do dự một chút mới lên tiếng: “Vừa rồi… cái đó tôi đã uống qua rồi.”
Trần Dạng nheo mắt lại, “Có vấn đề gì à?”
Nhạc Nha máy móc lắc đầu.
Có cũng không dám nói, cô sợ Trần Dạng lại đột nhiên nói gì đó, hoặc ám chỉ hành vi kì quái nào đó.
Uống một ngụm thì một ngụm…
*
Sau khi tiết mục Song Hoàng kết thúc, dải ruy băng trong lớp thoáng đung đưa.
Trần Dạng đã sớm ngủ mất từ lâu, thẳng cho đến khi bị Nhạc Nha đụng phải mới thanh tỉnh lại, thậm chí còn muốn ngáp một cái, cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Nhạc Nha gục xuống bàn, ngửa đầu nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, hỏi: “Cậu mệt lắm à?”
Trần Dạng thoáng động đậy, sau đó dùng tay phải chống mặt, đối mắt với cô, “Không, cậu muốn ra ngoài chơi à?”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Bây giờ có thể ra ngoài được hả?”
Trần Dạng cười, “Đương nhiên có thể.”
Cổng trường thật ra vẫn đóng, nhưng kế bên phòng bảo vệ có một cái cổng nhỏ, thừa dịp bảo vệ đang đánh bài ở bên trong, hai người cứ như vậy lẻn ra ngoài.
Thẳng đến khi đã đứng ngoài đường cái, Nhạc Nha vẫn chưa hồi tỉnh.
Trần Dạng đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô, nhìn cô ngẩn người dán mắt về phía trước, “Làm gì mất hồn vậy?”
Nhạc Nha giật mình, giải thích: “Tôi chưa từng cúp học ra ngoài bao giờ, đây vẫn là lần đâu tiên đó.”
Con gái ngoan ngoãn lúc nào cũng chấp hành nghiêm túc sinh hoạt thường ngày.
Trần Dạng nhịn không được bật cười, “Đây không tính là đi học.”
Tối nay là tiệc tối của toàn trường, không chỉ có khối mười hai, mà ở khu cơ sở mới này cả khối mười và khối mười một, thậm chí còn là cả khu trường cấp hai, đều tổ chức tiệc tối, mà lúc này có lẽ mọi người đều đang ở trong lớp.
Nhạc Nha nói: “Cũng không khác nhau mấy.”
Trần Dạng khẽ gật đầu, ừ, không khác nhau mấy, “Vậy bây giờ cậu về nhà hay muốn đi chơi với tôi?”
Giọng anh trầm thấp, nghe như đang hấp dẫn cô, mà anh còn cúi người xuống, áp sát mặt cô trong gang tất, đèn đường rọi lên mặt bên của anh, thoạt nhìn vô cùng thu hút.
Nhạc Nha mở to mắt nhìn anh, “Đi chơi.”
Đã ra ngoài đây rồi mà giờ về sớm thì thật lãng phí cuộc bỏ trốn lén lút kia, cô lại không muốn uổng phí công sức của mình chút nào.
Trần Dạng đứng thẳng lại, “Vậy đi thôi.”
Nhạc Nha không biết anh muốn dẫn cô đi đâu, lạch bạch đi theo anh.
Cô cũng biết dáng người Trần Dạng rất cao, mùa đông lạnh nên anh mặc áo khoác đen bụi bặm, nổi bật lên cơ bắp cao to, một đôi chân vừa thẳng vừa dài, so với người mẫu không thua kém chút nào.
Vì thế mỗi khi xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi nữ sinh đều nhìn sang, sau đó nhỏ giọng hò hét, còn cầm điện thoại chụp ảnh lại.
Trên đường đi Nhạc Nha đã thấy hai nữ sinh làm như vậy rồi.
Trần Dạng dường như đã quen nên không thèm để ý đến, thậm chí còn không thèm quay đầu sang nhìn, bộ dáng lười biếng lại đặc biệt thu hút người ta lạ thường.
Hai người đi đến trước quầy bán quà vặt.
Chắc là vì muốn đền bù hộp sữa anh đã uống một ngụm trước đó, Trần Dạng mua thêm một hộp, sau đó lấy thêm mấy cây kẹo que.
Nhạc Nha nhìn anh hơi kinh ngạc.
Theo Tạ Khinh Ngữ thường hay nói, một giáo bá không thể nào ngây thơ đi ăn kẹo được, nhưng bây giờ trong tay Trần Dạng đang có vài viên đây.
Lúc đi ra ngoài, Trần Dạng lột vỏ một viên đút vào miệng cô.
Nhạc Nha không từ chối, dù có từ chối cũng không có tác dụng, đến lúc đó lại dễ phát sinh ra mấy chuyện khác.
Sau đó Trần Dạng tự ăn một viên.
Đi thêm mười phút, Nhạc Nha không kiềm nén được tò mò trong lòng nữa, cất tiếng hỏi: “Bây giờ tụi mình đi đâu?”
Trần Dạng nói: “Tôi đang nghĩ.”
Sau đó anh dừng lại ở ven đường.
Nhạc Nha hơi sợ, những không dám thúc dục anh, chỉ cảm thấy tối nay Trần Dạng không đáng tin lắm, ra ngoài mà không có kế hoạch từ trước.
Con đường này gần khu trường học nên xe qua lại không nhiều, giữa mùa đông lạnh giá thế này cũng không có nhiều người ra ngoài dạo chơi, chỉ có ánh đèn đường sáng rực, bầu không khí xung quanh yên tĩnh một cách kì lạ.
Trần Dạng rũ mắt nhìn cô, “Cứ yên tâm vậy à?”
Nhạc Nha nghe không hiểu, “Hả?”
Anh vóc dáng cao, cho nên cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh đèn đường chiếu rọi từ phía trên xuống, lộ ra làn da trắng mịn, đôi mắt sáng trong đẹp dịu dàng.
Ánh mắt Trần Dạng chăm chú nhìn cô, lặng im vài giây mới lên tiếng: “Không sợ tôi bán cậu đi, hay làm chuyện gì đó xấu xa à?”
Nhạc Nha không hề có chút cảnh giác nào, nghe thấy anh nói vậy, cô hỏi ngược lại: “Cậu sẽ bán tôi thật hả? Có người mua tôi sao?”
Đương nhiên là có.
Cậu không hề biết mình mê người đến mức nào.
Trần Dạng bật cười, hạ thấp giọng nói: “Nói không chừng, giống như tôi vậy, chuyện gì cũng làm được.”
Anh nói có phần không đứng đắn, nhưng không hiểu sao lại có vẻ mập mờ.
Nhạc Nha bị anh nói thẳng chớp chớp mắt, cảm giác như tai đã tê dại, thật sự giọng của anh rất êm tai, cô giả bộ bình tĩnh nói: “Cậu không phải là người như vậy.”
Trần Dạng nhìn cô ra vẻ bình tĩnh, càng cảm thấy buồn cười hơn.
Anh không phải là người như thế.
Trần Dạng liếm liếm môi, bản thân mình là người thế nào anh là người rõ nhất, so với trong đáy mắt của cô, thì anh ngược lại chính là dạng người tệ nhất.
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
Qua một hồi lâu, Trần Dạng hất cằm, “Đến công viên ngồi một chút không?”
Ở phía trước bên này trường học có một ngã tư đường, đối diện đó chính là công viên, công viên rất rộng, bên trong có một cái hồ lớn, mùa hè hằng năm đều um tùm những đóa sen.
Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Tuy trời rất lạnh nhưng vì cô mặc áo khoác dày, ngoại trừ những chỗ lộ ra bên ngoài có hơi lạnh thì còn lại đều rất ấm áp.
Trong công viên rất đông người, một nhóm các bác gái đang khiêu vũ ở quảng trường bên kia, bên trong còn có tiếng ca hát, vô cùng nhộn nhịp.
Có lẽ vì đây là tết nguyên đán hoặc là mùa đông nên mọi người cần vận động một chút.
Trên cây xanh trong công viên dăng vô số đèn, toàn bộ tạo thành một cảnh đêm lung linh sáng rực, như thể đang ở trong mấy bộ phim thần tượng vậy.
Nhạc Nha rất ít khi đến công viên.
Bên kia có mấy trò chơi, như ném vòng, đá cầu tiếp sức, thật ra đều là những trò phổ biến, ở những nơi náo nhiệt đều thường hay tổ chức mấy trò chơi này.
Cô nhìn trái nhìn phải, không biết đã vượt qua Trần Dạng từ lúc nào, Trần Dạng đi phía sau nhìn cô mà cưng chiều không thôi.
Anh thở dài, kéo lấy mũ áo khoác của cô.
Nhạc Nha bị túm lấy, cơ thể vừa đúng lúc dừng lại, lui về phía sau một bước, xoay người nhìn anh, “Cậu làm gì vậy, đừng có kéo tôi lại chứ.”
Hai người đi rất gần nhau, cô cũng có thể cảm nhận được hương vị trên cơ thể của Trần Dạng, rất nhanh lại bị gió lạnh cuốn đi.
Trần Dạng nói: “Cậu bị quỷ đuổi theo sau lưng à, đi nhanh như vậy.”
Nhạc Nha vô thức nói: “Tôi không phải đi theo chân cậu sao?”
Trần Dạng ngẩn người vài giây, chỉ chỉ vị trí giữa hai người, cười hỏi: “Cậu đi theo chân tôi?”
Nhạc Nha ngượng ngùng, “Cậu có đi tiếp không?”
Trần Dạng nhếch môi, buông áo của cô ra, tay lại đút vào túi quần, “Đi chứ, sao lại không đi.”
Lúc này Nhạc Nha mới gật đầu.
Trần Dạng đi song song với cô, bước chân chậm dần, nói: “Cậu đừng đi xa, lỡ đâu đi xa quá bị người khác bắt đi thì tôi cũng mặc kệ.”
Nhạc Nha thoáng trầm mặc, “Cậu đang dọa người phải không, trong công viên này ai lại đi bắt cóc người khác ngay trước mắt mọi người như vậy.”
Trần Dạng cười như không cười nhìn cô.
Có lẽ là do trùng hợp, ở phía trước có đứa bé chạy tới chạy lui, lớn tiếng hò hét, đằng sau có hai người lớn đuổi theo, túm lấy cậu bé ôm vào người.
Trần Dạng trầm giọng dặn: “Cậu đừng có đi lung tung.”
Nhạc Nha khẽ gật đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Ừ.”
Thấy bộ dạng của cô như vậy, Trần Dạng cũng dừng bước, nhìn cô chằm chằm, đến lúc cô cũng khó hiểu nhìn lại anh, anh mới lên tiếng, “Tôi nói thật đó.”
Nhạc Nha mờ mịt không hiểu anh đang nói gì, cảm giác như chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng cô không thể hiểu nổi tầng ý nghĩa đó, chỉ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Trần Dạng thở dài, vỗ vỗ đỉnh đầu của cô.
Mái tóc đen mềm mại ở trong lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, như có ai đó dùng sợi lông vũ nhỏ cọ cọ lên bàn tay của anh, cọ mãi đến lúc cọ luôn vào trái tim của anh.
Nhạc Nha không quen, đầu khẽ động đậy, nhưng cũng không hề tránh né, chỉ hơi cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi Trần Dạng vẫn chưa thu tay lại, cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, “Nếu cậu cứ làm vậy hoài tôi sẽ trọc đầu mất.”
Trần Dạng lặng người, nhướng mày nói: “Tôi thấy tóc cậu dày lắm mà.”
Nhạc Nha đáp lại: “Có dày hơn nữa thì cũng không thể sờ hoài được, nếu cậu muốn sờ thì để tôi mua cho cậu một con búp bê, về nhà cậu có thể sờ tóc nó mỗi ngày.”
Gần đây mỗi khi cô gội đầu đều thấy tóc rụng rất nhiều, nhất định là vì cấp ba học tập quá áp lực nên mới rụng nhiều như vậy, tóc càng ngày càng tệ hơn.
Nhạc Nha không muốn thấy hình ảnh mình bị trọc đầu chút nào.
Trần Dạng thật sự bị bộ dạng nghiêm trang của cô chọc cười.
Thấy anh ngày càng cười lớn hơn, sắc mặt của Nhạc Nha phiếm hồng, nhịn không được vỗ lên người anh mấy cái, “Đừng cười nữa.”
Trần Dạng ngậm cười gật đầu, “Không cười nữa.”
Trời càng tối, trong công viên càng náo nhiệt hơn.
Bây giờ đang là giờ người ta ra ngoài nhiều nhất, hơn nữa đều đi theo nhóm nhỏ với nhau, có mấy cặp tình nhân, cũng có mấy đứa nhỏ đi chung với người lớn.
Lúc đi ngang qua một sạp hàng huyên náo, Trần Dạng nghiêng đầu, dò hỏi: “Muốn chơi không?”
Nhạc Nha nhìn sạp hàng chật ních mấy đứa nhỏ, nghĩ thầm rốt cuộc là từ lúc nào cô đã tạo cho anh cảm giác là mình thích chơi loại trò chơi này vậy?”
Cô yên lặng lắc đầu, “Không chơi.”
Cứ như vậy cả hai đi thẳng một mạch, Trần Dạng hỏi gì, đáp án của cô cũng đều là không chơi, cuối cùng cũng đến lúc gần đến cuối đường.
Nhạc Nha nhìn lên phía trước, chỉ còn lại năm sáu quầy hàng, cứ mãi nói không chơi như vậy, cô cũng cảm thấy hơi có lỗi vì chính cô là người đã kêu anh dẫn cô đi chơi.
Nếu cứ trả lời miết như vậy có thể sẽ khiến anh mất hứng, cho nên cô tốt nhất vẫn nên chọn một trò thì hơn.
Đang xuất thần, giọng của Trần Dạng truyền tới, “Lại đây.”
Anh đứng trước một sạp hàng làm kẹo, trong tay ông chủ là một cây kẹo màu tím, quấn rất nhiều vòng nên vô cùng lớn.
Nhạc Nha đi qua, đứng bên cạnh anh.
Kẹo đường vừa làm xong còn chút hơi nóng, Trần Dạng rút một tờ khăn giấy, quấn chặt quanh tay cầm rồi đưa cho cô, “Cầm lấy.”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, đưa tay đón lấy.
Nhìn thì lớn như không nặng chút nào, lúc đưa lại gần sát mũi còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt của kẹo tỏa ra.
Nhạc Nha cầm lấy cây kẹo, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Dạng rũ mắt, hỏi: “Sao không ăn?”
Nhạc Nha run run bàn tay đang cầm kẹo, sau đó duỗi tay đến trước mặt anh, hỏi: “Cậu không ăn hả?”
Thanh âm dịu dàng, lại có chút ngây thơ.
Ánh mắt Trần Dạng lóe lên, hơi nghiêng đầu, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, chậm rãi cúi người xuống, áp sát gần mặt của cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ngũ quan sâu lắng đầy thu hút của anh tiến gần trong gang tấc, đột nhiên từ mơ hồ trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương.
Ánh mắt anh phản chiếu ánh đèn ngũ sắc, trong lúc nhất thời Nhạc Nha như xuất thần, hơi thở cũng chậm lại.
“Muốn ăn chứ.” Trần Dạng nhếch môi cười, giọng nói không nặng không nhẹ, đối với cô mà nói lại đặc biệt rõ ràng, “Cậu xác định muốn ăn chung một cây kẹo với tôi?”